“Lý Trình Trình, nhìn thấy ông nội mà không chào hỏi một tiếng à?” Giọng nói của Lý Minh Sơn nghe cực kỳ u ám.
“Tại sao tôi phải chào hỏi? Chẳng lẽ trong lòng ông không rõ ràng sao?” Lý Trình Trình lập tức phản ứng lại, sau đó quay người bỏ đi.
Lý Minh Sơn này là một nhân vật vô cùng đáng sợ, cô nên tránh xa ông ta một chút để tránh bị liên lụy.
Mặc dù cô là người xuyên từ dòng thời gian khác tới nhưng điều đó không có nghĩa cô là người thông minh nhất, cũng không thể chủ quan cho rằng thời đại này không có người thông minh. Biết bao nhiêu kẻ gan dạ và thông minh trong thời đại này sau này đều trở thành đại gia giàu có.
Lý Minh Sơn nhìn bóng lưng Lý Trình Trình đi xa, nhổ toẹt một tiếng, đúng là sói mắt trắng không thể nuôi được. Lúc đầu không nên nghe lời người đó, giữ đứa bé này lại nuôi mà nên vứt nó vào thùng nước tiểu cho chết.
Lý Trình Trình đến trước cửa nhà, thấy cửa mở nên đi thẳng vào. Nghĩ đến sự độc ác của Lý Minh Sơn, cô vẫn còn hoảng sợ.
“Vợ ơi, sao vậy?” Bạch Đại Sơn nhìn thấy Lý Trình Trình như vừa trải qua chuyện gì kinh khủng thì lo lắng hỏi.
“Vừa rồi em gặp Lý Minh Sơn.” Lý Trình Trình nói thật.
“Sau này tránh xa họ một chút, giờ đã không còn là một nhà, không cần qua lại nữa.” Một gia đình không coi trọng cô, một gia đình khiến cô từ bỏ mọi thứ, có cần thiết phải qua lại nữa sao?
Nếu tiếp tục qua lại thì có thể một ngày nào đó, mạng sống của cô cũng sẽ mất ở đó.
Lý Trình Trình gật đầu: "Em biết rồi."
Người khác cần sự che chở và giúp đỡ của nhà mẹ đẻ, cô không cần, hơn nữa với nhà mẹ đẻ như nhà họ Lý, cô càng không cần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-154-bua-com-chia-tay-1.html.]
Mặc dù thái độ của nhà họ Lý tốt hơn một chút so với ký ức đầu tiên của cô nhưng ở nhà họ Lý, cô vẫn phải chịu sự đối xử khác biệt. Người khác đi học, cô phải ở nhà làm việc. Người khác ăn trứng ăn thịt, cô phải ăn rau dại trái cây hoang dã. Thậm chí Lý An An cướp mất chồng sắp cưới của cô nhưng họ lại không bồi thường cho cô bất cứ thứ gì, ngược lại còn đòi Bạch Đại Sơn ba trăm đồng mới thả tự do cho cô.
Rõ ràng cô là nạn nhân, tại sao cô lại phải bồi thường cho nhà họ Lý?
Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến từ cổng sân: "Anh cả, chị dâu."
Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Lâm Sơn đang đứng trước cổng sân.
Bạch Đại Sơn nói với cậu ta: "Cửa mở, em vào đi!"
"Em chỉ nói một câu, không vào đâu. Tối nay đến nhà chúng em ăn tối nhé!" Bạch Lâm Sơn nói xong liền quay người rời đi.
Lý Trình Trình nhìn Bạch Đại Sơn với vẻ thắc mắc: "Đây là có chuyện gì muốn nói à?"
"Có lẽ là vết thương đã lành, cũng nên trở về làm việc rồi!" Bạch Đại Sơn suy nghĩ.
Lúc này Lý Trình Trình mới nhớ ra, trong đoạn ký ức trước đó, Bạch Lâm Sơn cũng nghỉ phép ba tháng, tính ra thời gian cũng sắp hết rồi. Vì vậy bữa tối tối nay có lẽ là để tiễn Bạch Lâm Sơn, cô nói: "Vậy chúng ta dọn dẹp một chút, rồi qua đó đi!"
Hai người đều về phòng dọn dẹp, Lý Trình Trình tìm được một cây bút máy từ đống đồ mà nhà họ Trình mua cho cô trong hang động, định tặng cho Bạch Lâm Sơn.
Vì chuyện của Bạch San San, Lý Trình Trình đã gả cho Bạch Đại Sơn mấy tháng rồi nhưng cô vẫn chưa đến nhà cũ của anh. Nếu không phải Bạch lão tam gọi họ đến ăn tối, Lý Trình Trình sẽ không bước vào đây một bước.
Bạch Đại Sơn dẫn Lý Trình Trình đi tham quan nhà cũ, còn đến phòng anh từng ở để xem. Từ khi anh chuyển đi, căn phòng này đã trở thành kho chứa đồ linh tinh, bây giờ có rất nhiều đồ đạc thượng vàng hạ cám chất đống ở đó.
Sau khi xem phòng xong, họ đi đến nhà bếp. Lúc còn chưa đến cửa bếp, họ đã nghe tiếng Bạch San San phàn nàn bên trong. Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không nghe rõ những gì cô ta nói trước đó nhưng họ đều nghe thấy câu sau cùng.