Bạch San San đã không nhận cô là chị dâu, vậy thì cô cũng không cần nhận Bạch San San là em chồng.
Ít đi một người phiền phức, cô sẽ bớt đi một ít chuyện, bớt đi một ít tiền. Nếu không sau này Bạch San San kết hôn sinh con, cô là chị dâu có cần phải bỏ tiền ra không?
Bây giờ Bạch San San tự mình từ bỏ chuyện tốt như vậy, sau này cô không phải tiết kiệm được tiền sao?
Bạch lão nhị và Bạch lão tam bưng thức ăn lên bàn, tiếp đó bảo mọi người ngồi xuống ăn cơm. Bạch San San không dám lên bàn, nói xấu người ta bị chính chủ nghe thấy, cô ta còn dám đến sao?
Bạch lão tam cũng không khuyên Lý Trình Trình nên rộng lượng. Bạch San San còn lớn tuổi hơn Lý Trình Trình, dựa vào cái gì khuyên Lý Trình Trình tha thứ cho Bạch San San, dựa vào cái gì khuyên Lý Trình Trình rộng lượng đây?
Lẽ nào Lý Trình Trình gả cho Bạch Đại Sơn thì thiếu nợ Bạch San San cái gì sao?
Ai cũng không nợ ai, ai cũng không có tư cách yêu cầu ai.
Lý Trình Trình lấy bút máy ra đưa cho Bạch Lâm Sơn: "Em ba, anh chị cũng không có gì tốt để tặng cho em, chỉ có thể tặng em một cây bút máy thôi. Em làm việc hẳn là cũng có lúc dùng đến chứ?"
"Phải, phải." Bạch Lâm Sơn được tặng quà mà lo sợ cầm lấy bút máy. Sau khi cậu ta nhìn thấy mấy chữ trên bút máy thì có hơi kinh ngạc. Cây bút máy này khá đắt, không ngờ Lý Trình Trình lại hào phóng với cậu ta như vậy. Cô vậy mà lại mua cho cậu ta cây bút máy tốt như thế, cậu ta liền nói: "Cảm ơn chị dâu, cây bút máy này rất được."
"Em thích là tốt rồi." Lý Trình Trình cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-156-trinh-than-lai-xuat-hien-1.html.]
Công việc của cậu ta vừa vất vả vừa nguy hiểm, mỗi tháng còn gửi tiền trợ cấp về nhà, giúp đỡ người trong nhà. Cậu ta thực sự là một người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Một người đàn ông như vậy thường là vai nam chính trong các tác phẩm thuộc thể loại văn học niên đại.
Nhưng mà đây là đời thực, không phải tiểu thuyết, cho nên cậu ta cũng không có hào quang của nam chính, cậu ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình dốc sức làm tất cả.
"Cảm ơn anh cả, cảm ơn chị dâu. Sau này hai người hãy sống với nhau thật tốt, đừng để ý đến Bạch San San. Nó sắp mười chín tuổi rồi, có thể tự mình chịu trách nhiệm cho bản thân. Sau này nếu hai người thiếu tiền thì cứ viết thư hoặc gửi điện tín cho em." Bạch Lâm Sơn nói.
Lý Trình Trình gật đầu: "Yên tâm đi, anh chị biết mà."
Cô biết Bạch Lâm Sơn cho rằng họ không có tiền, bởi vì lúc Bạch Đại Sơn cưới cô đã tiêu tốn hết ba trăm đồng. Trong nhà lại đặt mua nhiều đồ như vậy, có thể còn lại mấy đồng chứ?
Chỉ là không ai biết, cô và Bạch Đại Sơn đã kiếm được không ít tiền, hiện tại đã tiết kiệm được gần hai nghìn đồng. Hơn nữa những quả dại trên núi này vẫn mọc không ngừng, cho nên bước chân kiếm tiền của họ cũng sẽ không ngừng. Sau này tiền của họ sẽ ngày càng nhiều, hiện giờ tuy đồng ý ngoài miệng nhưng họ cũng sẽ không thực sự lấy tiền của người khác.
"Chị dâu, chị nếm thử xem tay nghề nấu ăn của hai anh em chúng em thế nào." Bạch Lâm Sơn mời Lý Trình Trình ăn cơm.
Lý Trình Trình gật đầu, gắp một miếng củ sen. Củ sen được xào thanh, giòn giòn, còn mang theo vị ngọt thanh tao. Cô liền khen: "Mùi vị này không tệ, củ sen này là do các em mua hay tự hái ở ngoài?"
"Em nhờ bạn ở thị trấn xếp hàng mua hộ." Bạch Lâm Sơn nói.
Lý Trình Trình còn tưởng củ sen này là hái ngoài đồng, như vậy cô cũng có thể đi hái củ sen để bán kiếm tiền. Nhưng nếu không phải tự hái thì không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục dựa vào việc bán trái cây rừng để kiếm tiền.
Dựa vào bán trái cây rừng kiếm tiền tuy chậm nhưng lại an toàn và chắc chắn. Bây giờ kinh doanh nông sản phụ phẩm là an toàn nhất. Muốn kiếm tiền nhanh, cô phải nghĩ cách khác. Bán kem kiếm tiền tuy nhanh nhưng giữa mùa đông ai lại ăn kem chứ?