Mặc dù cô gái này trông rất giống một người mà cậu ấy quen nhưng cậu ấy nhất thời không nhớ ra đó là ai.
Bạch Lâm Sơn bước tới, giới thiệu với Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình: "Anh cả, chị dâu, đây là đồng đội của em, Trình Thần và Âu Hồng."
Trình Thần và Âu Hồng vội vàng chào hỏi họ: "Chào anh cả, chào chị dâu."
Bạch Đại Sơn gật đầu: "Chào các cậu, tôi là Bạch Đại Sơn."
Lý Trình Trình điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười: "Chào các anh, tôi là Lý Trình Trình."
Nếu họ không biến mất, vậy thì hãy bắt đầu lại với một thân phận hoàn toàn mới. Miễn là họ còn tồn tại trên thế giới này thì việc họ có phải là họ hàng hay không có quan trọng gì đâu chứ?
"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi. Anh cả, chị dâu, nếu có chuyện gì thì hãy viết thư cho em. Có thể em sẽ không thể đọc ngay lập tức nhưng chỉ cần em nhận được, em sẽ trả lời ngay." Bạch Lâm Sơn mở cửa xe, ra hiệu cho Trình Thần và Âu Hồng lên xe.
Sau khi họ lên xe, Bạch Lâm Sơn cũng ngồi vào ghế lái.
Lý Trình Trình vẫy tay chào họ, không nhịn được nói: "Trên người các anh đều bị thương, tôi cảm thấy khi nào rảnh các anh thì nên đến bệnh viện khám sức khỏe tổng quát. Hoặc tìm thầy thuốc xem có vấn đề gì về sức khỏe không? Nếu có vấn đề thì hãy chữa sớm, tránh để thành bệnh nặng."
Sức khỏe của Trình Thần không tốt, nếu không được điều trị can thiệp sớm, cậu ấy có thể c.h.ế.t yểu. Mặc dù cậu ấy không còn là anh họ của cô nữa nhưng cô vẫn mong cậu ấy khỏe mạnh. Cô mong những người vĩ đại như họ đều có thể khỏe mạnh, hạnh phúc, có thể sống cuộc sống mà họ mong muốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-158-tim-ly-an-an-1.html.]
Bạch Lâm Sơn vẫy tay: "Cảm ơn chị dâu quan tâm, chúng em biết rồi."
Sau đó, họ lái xe đi, trong sự ghen tị của người dân trong thôn. Một số người muốn con gái mình tiếp cận Bạch Đại Sơn để có thể tiếp cận Bạch Lâm Sơn hoặc Trình Thần và Âu Hồng nhưng Bạch Đại Sơn lại kéo Lý Trình Trình quay người rời đi.
Bạch San San đứng ở bên bệ cửa sổ trong phòng, nhìn bóng lưng Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình rời đi, trong lòng càng thêm căm ghét Lý Trình Trình.
Đều là do Lý Trình Trình, khiến anh cả và anh ba bây giờ đều không thích cô ta nữa. Bạn anh ba có điều kiện tốt như vậy, còn lái được xe jeep. Nhưng anh ba cũng không định giới thiệu cho em gái mình, chẳng phải là vì không thích cô ta sao?
Đều là do Lý Trình Trình, hại cô ta bỏ lỡ cơ hội với người đàn ông tốt như vậy.
Lý Trình Trình, tôi nguyền rủa cô cả đời này không sinh được con. Trước tiên bị anh cả tôi vứt bỏ, sau đó bị những người đàn ông khác vứt bỏ. Đời này cô đừng hòng sống sung sướng.
Bạch San San nghĩ độc ác trong lòng. Nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.c người, Lý Trình Trình không biết đã bị cô ta dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t bao nhiêu lần rồi.
"Sao tôi lại cảm thấy giống như đã gặp qua Lý Trình Trình này ở đâu đó nhỉ?" Trên xe, Trình Thần hỏi với vẻ nghi hoặc.
"Thậm chí trước đây chị ấy còn rất ít ra khỏi thôn, mãi đến khi gả cho anh trai tôi, mới cùng anh trai tôi đến thị trấn. Cậu đã gặp chị ấy ở đâu? Chẳng lẽ là thấy người ta có vẻ ngoài xinh xắn nên không kiềm chế được mà rung động à? Ở bệnh viện bất kể là bác sĩ hay y tá thì đều có người thích cậu. Nếu cậu muốn yêu đương thì mau tranh thủ tìm một người kết hôn đi!" Bạch Lâm Sơn quay đầu nhìn Trình Thần, tên này không phải là nhìn trúng chị dâu của cậu ta chứ?
Anh trai cậu ta đã lớn tuổi mới cưới được vợ, không thể để người khác cướp đi được.
Gia đình Trình Thần có điều kiện tốt, gia thế hùng hậu, chuyện cướp đoạt ngang ngược gì đó cũng không phải là không làm được.
"Tôi nào có?" Trình Thần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, những cây dương xỉ cao lớn vụt qua, trước mắt cậu ấy đều là một vùng màu vàng óng ánh, đoán chừng những cây lúa này chẳng mấy chốc sẽ được thu hoạch.