Dù sao, Lý An An có học vấn cao, sau khi tốt nghiệp trung học, hẳn là cô ta sẽ tìm được một công việc tốt.
Dù sao thì bà ta chỉ cần một người lo cho con trai bà ta là được.
Sao Lý An An có thể không hiểu được mục đích của việc mẹ Cố Trạch nói lớn tiếng như vậy chứ? Nhưng cô ta không sợ, bạn học cấp ba đều như vậy, không có người nào cực kỳ giàu có, cũng không có người đặc biệt đẹp trai, đa số đều là người có gia cảnh bình thường. Trong nhà mấy chục mét vuông ở mười mấy người, cô ta mới không muốn gả vào nhà như vậy đâu!
Giống như mẹ cô ta nói, đợi cô ta học lên cao nữa, gặp gỡ nhiều người hơn thì sẽ có thể tìm được người tốt hơn. Cô ta hà tất phải tìm đối tượng trong đám người vớ va vớ vẩn này?
Cho nên mọi người biết hay không đều không liên quan đến cô ta.
"Dì, dì có chuyện gì thì tìm ông nội con là được. Ông nội con sẽ nói chuyện với dì. Con còn phải học, xin dì đừng làm phiền con học tập. Nếu không năm sau con không thi đậu đại học, người nhà hỏi con tại sao lại như vậy thì con sẽ nói là dì làm trễ nải thời gian học tập của con. Đến lúc đó trách nhiệm là của dì, không biết dì có gánh vác được trách nhiệm như vậy không?" Lý An An nói xong, kiêu ngạo trợn mắt một cái, sau đó xoay người đi vào bên trong.
Mẹ Cố Trạch nói với theo: "Lý An An, Cố Trạch muốn gặp cô. Mỗi lần tôi đi gặp Cố Trạch, nó đều bảo tôi gọi cô đến. Bây giờ tôi đã thông báo cho cô rồi, về chuyện có đi hay không thì tự cô quyết định. Nếu tự mình quyết định đi thì đừng đổ trách nhiệm lên người tôi."
Lý An An vẫn luôn đi về phía trước, khi nghe được lời nói của mẹ Cố Trạch, bước chân không tự chủ mà chậm lại, một lúc sau, cô ta vẫn bước nhanh về phía trước.
Hai ngày sau, Lý An An vẫn đến nhà giam.
Đến cửa, làm thủ tục xin thăm tù với cảnh ngục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-160-han-1.html.]
Lý An An chưa bao giờ đến đây, càng không biết quy trình thăm tù như thế nào. Cô ta chỉ nói một tiếng ở cửa, một lúc sau có người dẫn cô ta vào, cho cô ta ngồi trong một căn phòng trống trải chờ đợi.
Căn phòng này chỉ có một cái bàn và hai cái ghế đẩu, không còn gì khác.
Một mình Lý An An ngồi trong căn phòng yên tĩnh, vô cùng căng thẳng, cho đến khi nhìn thấy chàng trai đi vào, cô ta suýt không nhận ra. Cố Trạch trước đây lúc nào cũng ăn mặc sạch sẽ, sáng sủa, trông như một thư sinh nho nhã, nếu không, cô ta cũng không thể thích vị hôn phu của em gái mình.
Nhưng bây giờ, sắc mặt anh ta lại vàng như nghệ, trên mặt còn có những vết xước nhỏ. Tóc rối bù, trông như ăn mày dưới gầm cầu, ngay cả ánh mắt cũng có chút đáng sợ.
Cố Trạch vừa nhìn thấy Lý An An thì kích động muốn nhào về phía cô ta. Bây giờ Lý An An chính là hy vọng duy nhất của anh ta!
Thế nhưng anh ta lại bị cảnh ngục kéo sang một bên, sau đó sắp xếp cho anh ta ngồi đối diện với Lý An An, đồng thời còn còng tay anh ta vào chân bàn, không cho anh ta đi đâu.
"Cố Trạch, nghe dì nói, anh muốn gặp tôi. Anh muốn gặp tôi để làm gì?" Nhìn thấy Cố Trạch như vậy, trong lòng Lý An An chỉ còn lại sự ghê tởm, làm gì còn chút tình cảm nào. Cô ta thực sự không hiểu lúc trước sao lại có thể nhìn trúng anh ta.
Cô ta không nên cướp anh ta mà nên để Lý Trình Trình chịu đựng tất cả những điều này.
"Dì?" Cố Trạch khó hiểu hỏi.
Mỗi lần mẹ Cố Trạch đến thăm Cố Trạch, bởi vì sợ Cố Trạch đau lòng nên bà ta đều không nói chuyện hai nhà họ Cố và họ Lý đã hủy hôn.
"Đúng vậy, ông nội của tôi đã đến nhà anh hủy hôn rồi. Hai chúng ta không còn quan hệ gì nữa, tôi gọi là mẹ không thích hợp." Lý An An nói với vẻ mặt vô cảm. Cô ta thực sự cảm thấy bản thân mù quáng, trước đây sao cô ta không phát hiện thực ra Cố Trạch rất xấu xí chứ?
Thậm chí còn không đẹp trai bằng Cố Văn, Cố Vũ.