Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Thập Niên 80: Cùng Chồng Lưu Manh Làm Giàu - Chương 168: Bày Sạp 1

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:36:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ còn một bước nữa là trở thành hộ gia đình thu nhập chục ngàn nhân dân tệ, nghĩ đến thôi cũng thấy vui mừng.

Buổi tối, Bạch lão nhị không ăn cơm ở nhà Bạch lão đại nữa. Bởi vì buổi tối Bạch San San tan học về cũng cần ăn cơm. Bạch lão nhị biết rõ Bạch San San không ưa người chị dâu Lý Trình Trình này, làm sao cậu ta có thể dẫn Bạch San San đến đây để làm phiền Lý Trình Trình chứ?

Lý Trình Trình lấy ốc, lươn và cá chạch nhặt được khi nhổ gốc rạ hôm nay cất vào kho, cũng lén lút chuyển một số sang hang động để chúng tiếp tục sinh trưởng.

Đây đều là những con vật thuần tự nhiên, mùi vị mà những con được nuôi bằng thức ăn công nghiệp ở đời sau không thể so sánh được.

Lá và rễ của rau diếp cá đều có thể ăn được, chỉ là có một số lá quá già, vị không ngon lắm. Lý Trình Trình rửa sạch một ít rau diếp cá, bỏ đi lá già và rễ già, chỉ giữ lại phần rễ và lá non, sau đó cắt thành từng đoạn ngắn.

Tiếp theo, dùng nước nguội đun sôi để ngâm rau diếp cá, như vậy có thể làm giảm bớt mùi tanh của cá.

Bạch Đại Sơn tắm xong một trận nước nóng thoải mái, bước ra ngoài thấy Lý Trình Trình đang bận rộn, anh nói: "Vợ ơi, em đang làm gì vậy? Em cứ nói với anh, để anh làm cho."

"Không phải cho gà ăn đâu, đến tối anh sẽ biết là làm gì?" Lý Trình Trình cười thần bí với Bạch Đại Sơn, rồi bê rau diếp cá vào bếp, sau đó làm một đĩa nộm rau diếp cá.

"Bạch lão đại, anh nếm thử cái này đi." Ngồi vào bàn ăn, Lý Trình Trình nói với Bạch Đại Sơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-168-bay-sap-1.html.]

Bạch Đại Sơn gật đầu, dùng đũa gắp một đũa nộm rau diếp cá, ăn vào có vị đắng đắng chát chát, lại có cảm giác thanh mát, đúng là có mùi tanh, có vị cỏ, quyện với vị gia vị, ăn vào cũng chấp nhận được.

Phải biết rằng, trước đây khi anh dẫn theo em trai em gái, để sống sót, chỉ cần có thức ăn, bất kể hương vị thế nào, họ đều ăn, hơn nữa còn ăn rất nhiều. Nhưng anh thực sự không biết loại cỏ này vậy mà cũng có thể ăn.

Nếu như biết rõ thì chỉ cần ra bờ ruộng đào là được, cần gì phải vất vả lên núi xuống sông?

"Thế nào?" Lý Trình Trình lộ ra vẻ mặt tràn đầy chờ mong nhìn Bạch Đại Sơn.

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Cũng được."

"Sáng mai, lúc anh đi đưa trái cây dại cho Hạ Vân Lai, em sẽ đi cùng anh. Em định lên trấn xem có ai mua nộm rau diếp cá ăn không. Nếu có người mua, thì sau này chúng ta phát tài rồi, bờ ruộng có bao nhiêu rau diếp cá thì đều là của chúng ta." Nghĩ đến việc mình lại tiến gần thêm một bước nữa tới tự chủ tài chính, trong mắt Lý Trình Trình không khỏi lấp lánh.

Bạch Đại Sơn đưa tay khẽ khàng vuốt chóp mũi của Lý Trình Trình, nói với giọng cưng chiều: "Kẻ tham tiền."

"Kiếm thêm tiền không tốt à? Tranh thủ lúc còn trẻ kiếm nhiều tiền, sau này không phải chúng ta sẽ sớm nghỉ hưu dưỡng lão à? Chẳng lẽ anh muốn đợi đến lúc già yếu, đi lại cũng không còn nhanh nhẹn, vẫn phải lo lắng chuyện tiền nong à? Em nói cho anh biết, đến lúc đó, đoán chừng con cái cũng sẽ thấy phiền phức, vì vậy chúng ta phải tự mình kiếm tiền dưỡng già."

"Nếu chúng nó mà bất hiếu như vậy, anh sẽ đánh gãy chân chúng nó." Bạch Đại Sơn nói.

"Đến lúc đó liệu anh còn sức để dạy dỗ con hay không còn là một ẩn số!" Thay vì trông chờ con cái hiếu thảo, chi bằng tự mình chuẩn bị tiền dưỡng già, bởi vì con cái lớn lên rồi sẽ lập gia đình, có bao nhiêu thời gian để ở bên cạnh cha mẹ?

Loading...