Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/qXel6Vjon
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối, lúc Bạch San San tan học trở về thôn thì có người sợ thiên hạ không đủ loạn đến trước mặt cô ta kể lại rằng anh cả và chị dâu của cô ta bắt được gà rừng. Nếu buổi tối không gọi cô ta qua đó ăn thì chính là ăn mảnh.
"Ai cần cô lo? Cô thích đi quản chuyện người khác vậy sao? Vậy thì g.i.ế.c một con gà cho tôi ăn đi!" Bạch San San gào lên với người đó, sau đó nhanh chóng bước đi.
Cô ta đã đắc tội với Lý Trình Trình, anh cả cũng đã cắt đứt quan hệ với cô ta. Vậy thì sao họ có thể gọi cô ta đến ăn sau khi bắt được gà rừng chứ? Người này rõ ràng là đến để sỉ nhục cô ta!
Nhìn Bạch San San thở phì phì chạy đi, người kia giống như là gian kế đã thực hiện được nên trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Buổi tối, Bạch San San dĩ nhiên không chờ được anh cả sang đây kêu cô ta đến ăn gà rừng, thậm chí ngay cả anh hai cũng không kêu. Anh hai trở về trong bộ dạng bẩn thỉu, Bạch San San nhìn thấy thì ghét bỏ không chịu được. Nhưng mà cô ta đã tiêu hết tiền chia nhà rồi. Nếu cô ta còn cần đi học, còn cần tiền tiêu vặt thì nhất định phải dỗ dành anh hai cho tốt, bằng không anh hai cũng không để ý tới cô ta nữa, cô ta thật sự chỉ có thể thôi học.
Bạch lão nhị đến giếng, kéo một gàu nước lên, rửa tay sạch sẽ rồi đi vào bếp nấu cơm tối. Bây giờ, cuối cùng cậu ta cũng đã hiểu được nỗi khổ của anh cả. Anh cả đã làm rất nhiều việc cho gia đình, thậm chí tuổi tác đã cao, suýt nữa ế vợ, kết quả là Bạch San San không nói một lời tốt đẹp nào, ngược lại còn liên tục chê bai và phàn nàn. Bây giờ đến lượt cậu ta, Bạch San San cũng như vậy.
Sự thất vọng lớn nhất trên đời không có gì bằng sự hy sinh của bản thân mà không nhận lại được gì, không phải sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-182-trinh-tuyet-chi-1.html.]
Bây giờ Bạch lão nhị cũng không muốn nói gì với Bạch San San nữa, cứ như vậy mà bước đi. Dù sao hai năm nữa là có thể gả cô ta đi rồi, cậu ta không cần phải làm những việc này cho cô ta nữa. Đến lúc đó xem trên đời còn có ai cam tâm tình nguyện làm nhiều việc cho cô ta như vậy hay không.
Ước chừng cả Bạch lão tam cũng không có kiên nhẫn như vậy, bởi vì Bạch lão tam đã nhiều năm không sống chung với Bạch San San, cậu ta không có kiên nhẫn với bất kỳ ai, chỉ có thể kiên nhẫn với công việc của mình.
Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn muốn tranh thủ lúc trời còn sáng để rửa sạch và sơ chế rau diếp cá mà Bạch lão nhị mang đến, vì vậy họ ăn tối hơi muộn. Bữa cơm chỉ có hai món đơn giản: canh cải thảo trắng và gà nấu măng đông. Nước gà thấm vào từng lát măng đông khiến măng trở nên thơm ngon hơn.
Bạch Đại Sơn cũng không ngờ măng đông được Lý Trình Trình chế biến lại ngon đến như vậy, vừa giòn vừa mềm, lại mang một vị ngọt thanh, hoàn toàn không giống như những gì anh từng ăn trước đây, lúc nào cũng có vị đắng.
Lý Trình Trình vừa ăn vừa nói: "Măng đông cần luộc qua nước sôi một lúc, sau đó vớt ra ngâm nước lạnh một lúc, như vậy có thể loại bỏ phần lớn vị đắng. Tuy không thể loại bỏ hoàn toàn nhưng cũng có thể loại bỏ được phần lớn."
Nói thật, măng non thực sự rất ngon, Lý Trình Trình ở đời trước rất thích ăn măng chua cay ở các quầy hàng rong. Có loại cay và không cay, còn có món thịt kho tàu kiểu măng cũng rất ngon, chỉ là thay thịt ba chỉ bằng măng.
Bây giờ bản thân đã có rau diếp cá để kiếm tiền, Lý Trình Trình không định kinh doanh măng đông sớm như vậy. Cô dự định tích trữ thêm măng đông. Đợi đến khi việc kinh doanh rau diếp cá không còn khả thi hoặc thị trường xuất hiện nhiều đối thủ cạnh tranh, cô sẽ tạm ngừng kinh doanh rau diếp cá và chuyển sang kinh doanh măng mùa đông và măng mùa xuân. Cô nhất định phải trở thành người đầu tiên "được lợi".
Cô tin mình có thể làm giàu bằng nông sản, không cần phải như người khác vì kế sinh nhai mà phải vất vả bôn ba ở bên ngoài, hơn nữa còn không kiếm được nhiều tiền.