Lý Trình Trình cảm ơn y tá xong rồi quay trở lại phòng bệnh, ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
Chẳng mấy chốc, cậu bé tỉnh dậy nhưng trông có vẻ rất yếu ớt.
Lý Trình Trình dặn dò: "Em trai, em nằm yên đó, đừng cử động lung tung. Nếu nước truyền sắp hết thì nhớ gọi y tá đến rút kim cho em. Chị đã nhờ người mang đồ ăn đến, chị ra ngoài một chút để đón người đó nhé!"
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu với Lý Trình Trình. Lý Trình Trình sờ trán cậu bé rồi đứng dậy rời đi. Bạch Đại Sơn vẫn đang ở thị trấn tìm cô, không biết hiện giờ anh đang ở đâu. Vào thời đại này không có điện thoại di động, muốn tìm người thật là phiền phức.
Lý Trình Trình nghĩ Bạch Đại Sơn có thể đến nhà Hạ Vân Lai tìm mình nên đi thẳng về hướng đó. Kết quả là trên đường đi, cô gặp Bạch Đại Sơn không tìm thấy cô nên quay trở lại. Bạch Đại Sơn nhìn thấy Lý Trình Trình, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Anh vội vàng đẩy xe đạp đến trước mặt Lý Trình Trình, giơ chiếc ô tự làm lên che cho cô, hỏi: "Vợ ơi, em đi đâu vậy?"
"Vừa rồi em mua sách. Lúc chuẩn bị đi thì đột nhiên một đứa trẻ ngã trước mặt em, em đưa nó đến bệnh viện nên không có thời gian về nhà. Bác sĩ kiểm tra cho nó thì thấy toàn thân nó đều có vết thương, cơ thể suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Không biết là nó bị ngược đãi ở nhà hay bị bắt cóc nữa? Anh giúp em đi báo công an nhé, lát nữa đến thẳng bệnh viện tìm em."
Nếu không báo án, cha mẹ của đứa bé ở nơi khác tìm con thì phải làm sao?
Hoặc sau này phát hiện ra đứa bé được cô cứu nhưng lại vu oan cho Lý Trình Trình là kẻ buôn người bắt cóc trẻ em thì làm sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-188-khong-noi-gi-ca-1.html.]
Bạch Đại Sơn đưa ô cho Lý Trình Trình, sau đó đỡ Lý Trình Trình lên xe, đưa cô đến cổng bệnh viện, anh đạp xe đạp đi báo công an.
Lý Trình Trình không đợi được Bạch lão nhị, ngược lại đợi được Bạch Đại Sơn và đồng chí công an. Đồng chí công an đến hỏi bác sĩ về tình hình của cậu bé, sau đó ghi chép lại, rồi đến phòng bệnh thăm hỏi cậu bé. Anh ấy cũng hỏi cậu bé vài câu nhưng cậu bé vẫn im lặng không nói gì cả, có thể là đã xảy ra chuyện gì đó dẫn đến hoảng sợ quá độ nên không hỏi được gì hữu ích.
Công an hỏi bác sĩ thì biết được bé trai cần khoảng ba ngày mới có thể xuất viện. Họ quyết định sẽ đến thăm cậu bé vào ngày xuất viện để xem có thể hỏi được thông tin gì hữu ích hay không, nhằm giúp cậu bé tìm được gia đình và đoàn tụ.
Lúc Bạch lão nhị mang đồ đến, Lý Trình Trình bưng cháo gạo trắng ra, đưa cho cậu bé. Cậu bé ngửi thấy mùi thơm nhẹ của gạo, đưa tay đón lấy chén cháo rồi nhanh chóng múc từng muỗng ăn một cách ngon lành, trông giống như đã đói từ lâu.
Đợi đến khi cậu bé ăn hết một chén cháo gạo trắng to, Lý Trình Trình thực sự lo lắng bụng của cậu bé sẽ nổ tung. Nhưng hiện giờ là lúc cậu bé cần bổ sung dinh dưỡng, vì vậy Lý Trình Trình lại bưng cháo trứng ra cho cậu bé.
"Em hai, hôm nay làm phiền em rồi." Lý Trình Trình nói với Bạch lão nhị một cách chân thành.
"Có phiền gì đâu? Em không thấy phiền chút nào." Bạch lão nhị cười hiền lành.
Lý Trình Trình đưa tay sờ vào cốc trà, cảm thấy nước trong cốc đã nguội bớt, bèn đưa cho cậu bé: "Dùng hai tay bưng, đừng để nước đổ ra giường bệnh, nếu không lát nữa em không có chỗ nằm đâu."
Bạch Đại Sơn nói với Bạch lão nhị: “Trình Trình vừa mới mắc mưa. Một lát nữa anh sẽ đưa cô ấy về nhà tắm rửa thay quần áo, làm phiền em ở lại bệnh viện chăm sóc đứa trẻ này một chút. Đợi đến khi anh chị lại đây thì em hẵng về.”
Bạch Lão Nhị gật đầu đồng ý: "Được."