Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Thập Niên 80: Cùng Chồng Lưu Manh Làm Giàu - Chương 190: Vẫn Không Muốn Nói 1

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:37:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Họ đến bệnh viện, đổi cho Bạch lão nhị về nhà và dặn cậu ta không cho ai đụng vào chiếc xe đạp.

Lý Trình Trình không ưa Bạch San San, Bạch Đại Sơn cũng không muốn Bạch San San đụng vào chiếc xe đạp để chọc tức Lý Trình Trình.

Bây giờ anh đã kết hôn, anh sẽ coi trọng gia đình nhỏ của mình hơn.

"Bạch lão đại, anh ở đây trông chừng thằng bé này. Em đi hiệu sách mua hai quyển sách về đọc, bằng không ở đây cũng quá nhàm chán." Lý Trình Trình nói với Bạch Đại Sơn.

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Đi đi, cẩn thận nhé."

Lý Trình Trình đến hiệu sách, mua hai quyển tiểu thuyết ngôn tình của thời đại này và một bản dịch tiểu thuyết nổi tiếng nước ngoài. Trên thực tế, tiểu thuyết ngôn tình đã xuất hiện từ rất lâu, vào đầu những năm 1960 đã có tiểu thuyết ngôn tình. Vì vậy việc mua được tiểu thuyết ngôn tình vào thời điểm này không có gì là lạ.

Lý Trình Trình mua sách xong lại đến hợp tác cung ứng mua một hộp sữa lúa mạch. Cô đã đọc qua tiểu thuyết về thời kỳ này, biết rằng sữa lúa mạch là loại thực phẩm bổ dưỡng phổ biến nhất thời bấy giờ, giá vài đồng một hộp nhưng chẳng mấy ai nỡ mua.

Lúc Lý Trình Trình quay lại phòng bệnh thì thấy trong phòng lại có thêm một gia đình nữa. Trên giường bên cạnh có một cậu bé mười mấy tuổi đang nằm, chân bị bó bột, có lẽ là bị gãy xương hoặc bong gân.

Lý Trình Trình khẽ hỏi: "Chưa tỉnh à?"

Bạch Đại Sơn lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-190-van-khong-muon-noi-1.html.]

Lý Trình Trình đặt đồ xuống đất dưới đầu giường bệnh, sau đó ngồi xuống đó. Bây giờ có người khác đến phòng bệnh, tiếng động lớn như vậy khiến cô muốn đọc sách cũng không đọc được.

Hai ngày sau, đến ngày bé trai xuất viện. Vài đồng chí công an đến hỏi bé trai theo lịch hẹn nhưng bé trai vẫn không nói một lời, chỉ đứng sau Lý Trình Trình kéo vạt áo cô.

Công an cũng không có cách nào, đành để bé trai về nhà với Lý Trình Trình trước. Họ sẽ âm thầm theo dõi những người đến trình báo tìm con, xem có ai có điều kiện trùng khớp không, nếu có thì sẽ dẫn bố mẹ của cậu bé đến gặp cậu bé.

Lý Trình Trình yêu cầu công an viết cho cô một giấy xác nhận để chứng minh đứa trẻ này là do bên công an bảo cô đưa về nhà, để tránh ba mẹ đứa trẻ tìm thấy đứa trẻ từ chỗ cô lại quay sang tố cáo cô, vu khống cô và Bạch Đại Sơn là kẻ buôn người, bắt cóc con của họ.

Nhận được giấy xác nhận từ đồn cảnh sát, Lý Trình Trình cũng yên tâm hơn, bèn cùng Bạch Đại Sơn đưa bé trai về thôn.

Vì Bạch lão nhị biết hôm nay bé trai xuất viện nên khi mang cơm cho họ, cậu ta đã để lại chiếc xe đạp cho họ. Dù sao chỗ họ còn có phụ nữ và trẻ con, đi bộ một quãng đường xa như vậy có thể sẽ không chịu nổi.

Trong thời gian hai ngày ở tại bệnh viện, không có xảy ra chuyện gì không vui, chính là cậu bé giường bên cạnh quá đáng ghét. Lúc Lý Trình Trình pha sữa lúa mạch cho bé trai, cậu bé kia ngửi thấy mùi thơm nên dùng giọng điệu ra lệnh bảo Lý Trình Trình cũng pha cho nó một ly.

Lý Trình Trình giả vờ như không nghe thấy lời cậu bé.

Một đứa trẻ không biết lễ phép như vậy, còn muốn uống sữa lúa mạch của cô, nằm mơ đi!

Ngay cả những phép tắc và phẩm chất tối thiểu của con người cũng không có, thực sự nghĩ mình là nam giới nên có thể coi thường nữ giới sao?

Chiếc xe đạp đi vào thôn An Cư, có người chú ý đến cậu bé phía sau, liền hỏi: "Bạch lão đại, sao anh lại chở một đứa trẻ về vậy? Chẳng lẽ đây là con riêng bên ngoài của anh à?"

Nói xong còn liếc nhìn Lý Trình Trình đang ngồi trước xe với ánh mắt chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.

Loading...