Lý Trình Trình gật đầu, suy nghĩ: Chia đất trước, vậy sau này ruộng cạn trên núi khẳng định cũng phải chia.
Bạch Đại Sơn nói: "Vợ ơi, sáng mai em đi cùng với anh. Em đến đó bốc thăm đi."
Lý Trình Trình giật mình hỏi: "Em ư?" Sau đó vội vàng khoát tay: "Tay em có thể không may mắn đâu. Nếu bốc phải đất xấu cho anh, vậy thì xong đời rồi."
Bạch Đại Sơn nói: "Bốc được đất nào cũng không sao. Dù sao chúng ta cũng không dựa vào đất. Vợ à, em nói xem có đúng không?" Anh nói xong còn kiêu ngạo nhướng mày với Lý Trình Trình.
Lý Trình Trình nghĩ: Đúng vậy, bây giờ họ có nhiều tiền như vậy, cần gì phải quan tâm đến sản lượng của hai mẫu đất hai sào kia chứ? Cho dù là đất xấu, không trồng được lương thực, không nộp được thuế lương thực nhưng họ có thể trực tiếp dùng tiền để nộp thuế lương thực mà!
"Đúng rồi, sau khi chia ruộng xong thì nộp thuế lương thực như thế nào? Trước đây là tập thể thôn cùng nhau nộp, hiện giờ là mỗi nhà nộp riêng. Vậy phải nộp bao nhiêu?" Lý Trình Trình tò mò hỏi.
Bạch Đại Sơn trả lời: "Lương thực nộp thuế là 25% sản lượng, lương thực dư là 15%, tổng cộng 40%, phần trước nộp không thu phí, phần sau thu mua giá rẻ."
Nghe đến đây, Lý Trình Trình nhíu mày: Nhiệm vụ này quả thực quá gian nan. Vào lúc này sản lượng lương thực vốn đã thấp, vậy mà lại phải nộp nhiều như vậy, mọi người không đói bụng mới lạ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-195-danh-thuc-2.html.]
May mà họ có tiền, nếu lương thực không đủ ăn thì có thể mua thêm lương thực để ăn nên không cần lo lắng chuyện đói bụng.
Về việc chia đất này, dĩ nhiên có người vui, cũng có người không vui. Vui mừng nhất ắt hẳn là những người siêng năng. Trước đây làm nhiều việc như vậy mà kết quả công điểm vẫn giống nhau, chờ khi đất thành của mình, cẩn thận chăm sóc, thu hoạch trên ruộng là của riêng mình, quan trọng nhất là không cần phải đi làm công mỗi ngày, làm xong việc trên ruộng là có thể tìm nghề khác để kiếm sống.
Người không vui đương nhiên là loại người gian dối thủ đoạn, trước kia tùy tiện làm một chút cũng có cơm ăn. Thế nhưng sau khi được chia đất thì sẽ không còn cách nào để lười biếng nữa, bởi vì lười biếng thì bản thân sẽ không có cơm ăn.
Nhưng đó là yêu cầu từ phía trên, bọn họ không thể ngăn cản, chỉ có thể chấp nhận.
Sáng ngày hôm sau, tiếng loa trong thôn vang lên đã đánh thức Lý Trình Trình. Nghe nội dung từ loa, cô mới nhớ ra hôm nay là ngày chia đất. Hy vọng may mắn sẽ mỉm cười và cô sẽ được chia một mảnh đất tốt.
Lý Trình Trình ngáp dài, nằm thêm vài phút trong chăn ấm rồi mới ngồi dậy sửa soạn. Sau khi rửa mặt, cô sang phòng cậu bé để gọi cậu bé nhưng không thấy người đâu cả. Lúc cô đi đến nhà bếp thì thấy cậu bé và Bạch Đại Sơn đang ngồi ăn sáng.
Bạch Đại Sơn thấy Lý Trình Trình ngủ ngon lành, định không gọi cô đi bốc thăm nữa, ai ngờ tiếng loa lớn lại đánh thức cô dậy…
Bạch Đại Sơn bưng bữa sáng đến cho Lý Trình Trình, đặt trước mặt cô: "Ăn từ từ, không vội, chưa biết bao giờ mới bắt đầu đâu!"
Lý Trình Trình gật đầu, cầm lấy một quả trứng, gõ vào bàn, bóc vỏ rồi cho vào cháo, dùng đũa khuấy nhuyễn. Sau đó, cô ăn cháo cùng với món dưa muối tự làm. Cháo trắng dưa muối tuy đơn giản nhưng lại rất ngon. Thỉnh thoảng được ra ngoài ăn một bát hoành thánh, mua vài cái bánh bao, bánh bao trắng, quẩy… Quả thực là một sự hưởng thụ to lớn.