Sau khi ăn xong, đợi Bạch Đại Sơn dọn dẹp xong, ba người cùng nhau đến ban chi bộ của thôn. Lý Trình Trình dắt theo bé trai. Bạch Đại Sơn đi bên cạnh Lý Trình Trình, anh không dắt tay bé trai.
Đối với một đứa trẻ đã cướp đi sự chú ý của vợ mình, anh không ghét bỏ đã là tốt rồi, còn mong anh coi đứa bé này như con ruột của mình sao? Không phải con ruột thì mãi mãi không phải con ruột, đối xử tốt với nó cũng vô ích.
Chờ đến khi cậu bé được gia đình đón về, có lẽ chỉ vài ngày là nó sẽ quên mất họ. Dù sao trẻ con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, sao có thể nhớ được những chuyện xảy ra trong tuổi thơ của mình chứ?
Cũng giống như Bạch Đại Sơn, anh cũng không nhớ gì về thời thơ ấu của mình. Anh chỉ nhớ thời thơ ấu của anh rất khổ sở. Còn những chuyện khác, những chi tiết khác, anh đã sớm quên mất rồi.
Vì vậy, đối với người ngoài, anh có thể cố gắng hết sức nhưng sẽ không để trong lòng.
Khi ba người Lý Trình Trình đến ban chi bộ thôn, nơi đây đã bị bao vây bởi ba lớp người nước chảy không lọt, họ không thể vào được. Nếu là bốc thăm, vậy thì hoàn toàn dựa vào may mắn, đi sớm hay đi muộn đều như nhau.
"Bạch lão đại, anh nói trưởng thôn có làm khó chúng ta trong chuyện này không? Dù sao Cố Trạch nhà họ..." Nhìn thấy trưởng thôn Cố cầm loa đứng trên bàn, bày ra dáng vẻ như hạc đứng giữa bầy gà, Lý Trình Trình lo lắng hỏi.
"Làm khó có ích gì? Cho dù là đất tốt hay đất xấu, đối với chúng ta đều không có ảnh hưởng gì, không phải sao?" Bạch Đại Sơn sờ b.í.m tóc của cô: "Đừng lo lắng, anh tin ông ta không có gan làm trò gian lận, trừ khi ông ta không muốn làm trưởng thôn nữa."
Trưởng thôn đứng trên bàn, cầm loa lớn hô to: "Mọi người im lặng, im lặng nào! Tiếp theo sẽ tiến hành bốc thăm, phiền mọi người ra ngoài hết, theo trình tự trong danh sách vào bốc thăm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-196-dua-vao-dau-1.html.]
Để sớm xác định vận may của mình, mọi người ùa ra ngoài. Cán bộ thôn bên trong dựa theo sổ ghi công điểm bắt đầu gọi tên từng hộ. Khi gọi đến tên, chỉ cần một người trong nhà ra bốc thăm là được.
Có người duy trì trật tự nên tốc độ đương nhiên rất nhanh.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt nhà Bạch Đại Sơn. Bốn anh em họ đã chia nhà nên mỗi người bốc thăm một lượt. Bạch San San đưa tay vào trong hộp, lấy ra một mảnh giấy, mở ra xem. Bên trên viết năm mươi bảy và năm mươi tám, nghĩa là hai thửa ruộng của cô ta ở cạnh nhau, như vậy cũng khá tiện lợi.
Lúc sau, Bạch San San nói với cán bộ thôn: "Anh ba tôi đang ở trong quân ngũ, cho tôi bốc thăm thay anh ấy nhé!"
Cán bộ thôn gật đầu, Bạch San San lại đưa tay vào trong hộp. Dù sao anh ba cũng không ở nhà, nếu ruộng của cô ta đều là loại xấu mà ruộng của anh ba có loại tốt thì lúc đó cô ta có thể đổi lại.
Anh ba sau này sẽ cưới vợ, thay vì cho người khác ruộng tốt chi bằng cô ta giữ lại cho mình!
Bạch lão nhị bốc xong, Bạch Đại Sơn khẽ khàng chạm vào cánh tay Lý Trình Trình, ra hiệu Lý Trình Trình đi bốc. Lý Trình Trình đưa tay vào trong hộp, móc từ dưới lên một mảnh giấy, bên trên viết chín mươi chín và một trăm.
Sau khi bốc thăm, mọi người đến gặp cán bộ thôn để đăng ký ruộng đất nhà mình. Cán bộ thôn hiểu rõ về ruộng đất trong thôn hơn người dân, tranh thủ thời gian đăng ký cũng có thể tránh việc mọi người lén lút đổi chác, gây mâu thuẫn.
Đây là bốc thăm dựa vào vận may cá nhân, tốt hay xấu đều là do vận may của bản thân, không liên quan đến người khác. Muốn hoàn toàn công bằng là điều không thể, dù chia thế nào cũng sẽ có một số người không hài lòng.
Vậy nên cứ xem vận may của mọi người như thế nào đi!