Bé trai vẫn chỉ gật đầu như cũ, không có ý định mở miệng nói. Lý Trình Trình cũng không biết liệu cậu bé có bị hoảng sợ đến mức mắc chứng tự kỷ hay không. Nhưng cô thấy bình thường cậu bé cũng biết giúp đỡ người khác, thực sự rất ngoan ngoãn, nhìn qua không thấy có vấn đề gì.
Lý Trình Trình cảm thấy rất bất đắc dĩ, vậy mà cô lại nhặt được hai đứa trẻ. Đứa bé trai lớn hơn, khoảng bảy tám tuổi nhưng chưa bao giờ mở miệng nói chuyện nên Lý Trình Trình cũng không biết tên cụ thể của cậu bé.
Tuy nhiên, tuổi của cậu bé chỉ có thể là em trai của Lý Trình Trình, không thể là con trai của Lý Trình Trình. Còn bé gái này khoảng bốn tuổi, cũng không thể là con gái của Lý Trình Trình, chỉ có thể là em gái. Dù sao Lý Trình Trình mới mười chín tuổi, làm sao có thể sinh con khi mới mười một, mười hai hoặc mười bốn tuổi?
Sau đó, dưới sự sắp xếp của đồng chí công an, một nhà “bốn người” họ ở lại nhà trọ gần đồn công an. Trong vài ngày ở huyện, nếu gia đình của bé gái tìm đến, họ có thể trực tiếp đến nhà trọ để tìm, không cần phải chạy đến thôn An Cư.
Tuy nhiên, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn chỉ ở lại huyện vài ngày. Nếu trong khoảng thời gian này ba mẹ của hai đứa trẻ vẫn chưa tìm thấy, họ sẽ đưa hai đứa trẻ về thôn. Rốt cuộc, họ cũng có việc riêng của mình, làm sao có thể ở lại huyện chờ ba mẹ của người ta được?
Sau khi thu xếp đồ đạc trong phòng, Lý Trình Trình nhìn Bạch Đại Sơn: "Bạch lão đại, anh trông chừng hai đứa trẻ, em đi xem quanh nhà trọ có món gì ăn không."
Bạch Đại Sơn đương nhiên hiểu ý Lý Trình Trình. Cô muốn tìm một nơi để lấy thức ăn họ đã nấu sẵn từ trong hang động. Bây giờ trong phòng có hai đứa trẻ, dù sao cũng không phải là những đứa trẻ cực kỳ nhỏ và không hiểu gì cả, tốt hơn vẫn nên cẩn thận một chút.
Lý Trình Trình đi dạo một vòng trên hành lang, sau đó đến góc nhà trực tiếp lấy thức ăn từ trong hang động ra rồi xách vào phòng. Cô đặt thức ăn lên bàn, gọi hai đứa trẻ đến: "Anh trai nhỏ, em gái nhỏ, hai đứa có đói bụng không? Nếu đói thì đến ăn cơm đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-203-la-sen-moc-chen-chuc-nhau-2.html.]
Cô không biết tên của hai đứa trẻ nên chỉ có thể gọi là "anh trai nhỏ" và "em gái nhỏ".
"Mẹ ơi, con tên là Điềm Điềm." Cô bé thấy Lý Trình Trình không gọi tên mình mà gọi là "em gái nhỏ" thì cảm thấy hơi kỳ lạ. Chẳng lẽ mẹ không nhớ tên mình sao?
Lý Trình Trình gật đầu: "Điềm Điềm, tên đầy đủ của em là gì? Chẳng lẽ tên em chỉ có hai chữ Điềm Điềm sao? Em là Triệu Điềm Điềm, Tiền Điềm Điềm hay..."
"Mẹ ơi, con tên là Hà Điền Điền, Hà Điền Điền trong “Liên Diệp Hà Điền Điền”. Hà Điền Điền giải thích.
* Liên Diệp Hà Điền Điền: Tạm dịch “Lá sen mọc chen chúc nhau”.
Lý Trình Trình bừng tỉnh: "Ồ, chị biết rồi, hóa ra là Hà Điền Điền à! Không tệ, tên này hay thật đấy. Người đặt tên cho Điền Điền đúng là có học thức."
"Mẹ ơi, tên Điền Điền là mẹ đặt cho con mà, sao mẹ lại quên mất chuyện này rồi? Hừ, mẹ không quan tâm đến Điền Điền chút nào." Hà Điền Điền bĩu môi, trông rất đáng yêu.
Lý Trình Trình thực sự cảm thấy khó tin, bây giờ cô lại bị coi là mẹ, phải biết rằng cơ thể này thực ra mới chỉ mười tám tuổi, sau Tết mới thực sự bước qua tuổi mười chín, cô làm gì có bản lĩnh sinh ra đứa trẻ lớn như vậy chứ?
Bây giờ Lý Trình Trình chỉ hy vọng ba mẹ của hai đứa trẻ này sẽ sớm xuất hiện và đón con về. Cô cũng không muốn cứ mãi nuôi hai đứa trẻ không có quan hệ huyết thống.
Thời gian lâu dần, đến lúc có tình cảm thì hai đứa trẻ lại bị đón đi, là người nào thì cũng không thể chấp nhận được đâu, đúng không?