Thịt lợn bên ngoài chợ giá chín hào một cân, thỉnh thoảng mua một cân về cũng không sao.
Hơn nữa, cô cũng không sợ người dân An Cư đều nuôi gà, dù sao cô cũng không dựa vào nuôi gà để kiếm tiền. Cô chỉ cần dựa vào trái cây rừng, rau dại và rau diếp cá, những loại cây này cũng có thể kiếm được đầy bồn đầy chén nên không cần tranh giành với mọi người.
Còn về việc dẫn dắt mọi người phát triển, vẫn nên thôi đi, cái thôn này chẳng có mấy ai đáng để cô dẫn dắt. Trừ khi đến lúc cô bận rộn không xuể, cần tìm người giúp việc trong thôn, cô mới chọn người có phẩm chất tốt, trong nhà ít chuyện để cùng mình làm.
"Đại Sơn." Bỗng nhiên một bà thím dịu dàng gọi tên Bạch Đại Sơn, giọng nói khiến Lý Trình Trình nghe mà nổi da gà.
Bạch Đại Sơn quay đầu nhìn lại, là Trương Quế Phương, người hàng xóm cũ của anh, anh lên tiếng: "Thím Trương Quế Phương, thím gọi cháu có chuyện gì ạ?"
Bạch Đại Sơn không muốn mọi người tưởng rằng họ thân thiết nên đã gọi tên đầy đủ của bà ta.
Bản thân họ vốn dĩ chẳng có quan hệ gì.
Hơn nữa, Trương Quế Phương là một người đặc biệt thích giàu ghét nghèo. Sau khi ba mẹ anh mất, anh một mình nuôi em trai em gái, Trương Quế Phương đã né tránh gia đình anh. Nhưng khi ba mẹ anh còn sống, bà ta đã được họ giúp đỡ không ít lần.
Bởi vì Trương Quế Phương nhỏ hơn mẹ anh một chút, hai người vì lấy chồng mà trở thành hàng xóm. Thế mà mẹ anh coi Trương Quế Phương như chị em ruột, lên núi đào rau dại, hái trái cây rừng, hái nấm, cắt cỏ lợn, việc gì cũng gọi Trương Quế Phương cùng đi. Trương Quế Phương làm việc chậm, mẹ anh còn giúp đỡ bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-211-con-re-2.html.]
Bạch Đại Sơn đã thấu hiểu lòng người nên chẳng muốn quan tâm nhiều đến Trương Quế Phương.
Trương Quế Phương lắc đầu, sau đó còn có chút không tin tưởng hỏi: "Đại Sơn, hôm nay cháu thực sự bán hết gà rồi sao?"
Bạch Đại Sơn gật đầu: "Đúng vậy, đều bán hết rồi. Nếu thím cũng muốn bán gà trong nhà thì có thể mang ra chợ bán. Sắp đến Tết rồi, mọi người đều cần đồ ngon để ăn Tết, rất nhiều người bằng lòng mua."
Sau đó, Bạch Đại Sơn chở Lý Trình Trình về nhà bằng xe ba bánh. Họ đã gói sẵn há cảo cho hai đứa trẻ, phải nhanh về nhà, nếu không há cảo sẽ nguội hoặc bị nhão, ăn sẽ không ngon.
Trương Quế Phương nhìn bóng lưng Lý Trình Trình khinh miệt nhổ một tiếng: "Thật sự là không hiểu chút lễ phép nào, nhìn thấy tôi cũng không biết chào hỏi. Quả nhiên chỉ có con gái nhà tôi là Lệ Hoa mới xứng với Đại Sơn."
Hiện tại, Trương Quế Phương đã tự ý coi Bạch Đại Sơn là con rể của mình, những người phụ nữ khác trong mắt bà ta đều là kẻ thù.
Về nhà, Lý Trình Trình lấy hoành thánh đã gói ra, lại lấy hai cái muỗng, cho hai đứa trẻ ngồi vào bàn, bảo chúng tự mình ăn hoành thánh. Một đứa bốn tuổi, một đứa bảy tám tuổi, để chúng tự ăn hoàn toàn không thành vấn đề.
Bạch Đại Sơn đẩy xe ba bánh vào kho cất, khóa cẩn thận, sau đó quay lại nói với Lý Trình Trình: "Vừa rồi người phụ nữ gọi chúng ta là thím Trương Quế Phương, là hàng xóm bên cạnh nhà cũ của anh. Trước đây mẹ anh đối xử với bà ấy rất tốt. Nhưng sau khi ba mẹ anh qua đời, bà ấy lập tức xa lánh bọn anh."
Lý Trình Trình nắm tay Bạch Đại Sơn nói: "Đừng vì những người này mà tức giận buồn bã, bởi vì họ không đáng. Chỉ cần chúng ta sống tốt, đó chính là đòn trả đũa mạnh mẽ nhất đối với họ. Bây giờ họ đến trước mặt anh, chẳng qua là vì thấy anh có lợi mà thôi, anh đừng dễ dàng bị mắc lừa."
Trước đây khi anh còn khó khăn thì họ không giúp đỡ, bây giờ thấy anh có điều kiện tốt thì lập tức tiếp cận, ý đồ đã quá rõ ràng rồi.