Ngay cả ông bà nội của Bạch Đại Sơn cũng cảm thấy áy náy vì không giúp đỡ họ năm xưa nên ít khi xuất hiện trước mặt bốn anh em Bạch Đại Sơn.
Bà ta chỉ là một người hàng xóm thôi, chẳng lẽ bà ta nghĩ chỉ cần đến nịnh hót vài câu là có thể lừa được thứ gì đó từ Bạch Đại Sơn sao?
Bạch Đại Sơn không còn là đứa trẻ ngốc nghếch cần được giúp đỡ như trước kia nữa.
Bạch Đại Sơn xoa đầu Lý Trình Trình. Anh gật đầu, khẽ nói: "Anh biết. Anh sẽ không nghe lời ai cả, anh chỉ nghe lời vợ anh thôi."
Lý Trình Trình hờn dỗi lườm anh, hỏi: "Anh nói bậy bạ gì thế? Hai đứa trẻ còn đang ở đây mà!"
Chúng không phải là con của họ nên họ càng phải chú ý tránh né, nếu không khi chúng về nhà kể lại với ba mẹ, nói cho người ta nghe thì càng ngại ngùng hơn.
Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, định đi tìm Hạ Vân Lai xem nhà cửa cậu ấy tìm thế nào rồi. Lúc này giá nhà ở thị trấn chỉ vài trăm đến vài nghìn đồng. Hiện nay Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đã bước vào hàng ngũ hộ gia đình vạn tệ, nói gì đến việc mua một căn nhà, cho dù mua vài căn nhà họ cũng mua được.
Nhà là một khoản đầu tư rất tốt, đến khi không có tiền có thể bán nhà để ứng phó.
Kết quả sáng sớm mở cửa ra, phát hiện bên ngoài trời vậy mà có tuyết rơi, khắp sân toàn một màu trắng xóa. Lý Trình Trình gọi cậu bé, cầm giỏ, vội vàng ra sân hái rau, nếu không đợi tuyết ngừng rơi rồi đóng băng thì trong nhà sẽ không còn rau ăn.
Mặc dù trong hang động đã dự trữ khá nhiều nhưng nếu có sẵn rau để ăn thì sao phải động đến rau trong hang động? Rau trong hang động để dành cho những lúc cần thiết!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-212-khong-tot-bung-den-vay-1.html.]
"Vợ ơi, hai người đang làm gì vậy?" Bạch Đại Sơn làm xong bữa sáng, từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy động tác của Lý Trình Trình thì hỏi với vẻ khó hiểu.
"Đợi đến lúc tuyết ngừng rơi thì chắc chắn sẽ bị đóng băng, đến lúc đó chúng ta sẽ không còn rau ăn. Vì vậy em hái một ít để trong nhà." Sau khi hái mỗi loại rau để vào một giỏ, Lý Trình Trình dắt hai đứa trẻ đến nhà bếp ăn sáng.
Cũng không biết hai đứa trẻ này rốt cuộc là người ở đâu, sao ba mẹ lại khó tìm như vậy? Họ thực sự không lo lắng cho con mình chịu khổ cực ở bên ngoài sao?
Lúc ăn bữa sáng, Lý Trình Trình cười tít mắt nói với Bạch Đại Sơn: "Hôm nay chúng ta lên núi đi! Bây giờ trên núi tuyết trắng xóa, chắc chắn rất dễ bắt được gà rừng."
Bạch Đại Sơn vô thức nhìn về phía cậu bé và Hà Điền Điền.
Lý Trình Trình: "Cho hai đứa nó cùng đi được không? Chúng ta chỉ chơi ở bên ngoài, không đi vào sâu trong núi."
Hai đứa trẻ này gặp phải chuyện như vậy, tâm lý đều có tổn thương. Họ phải để chúng vui vẻ trải qua mỗi ngày, từ từ xóa tan tổn thương trong lòng, từ đó khiến chúng nói ra tình cảnh gia đình thực sự, như vậy cũng có thể giúp đồng chí công an sớm phá án.
Sau khi ăn sáng và dọn dẹp nhà cửa xong, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đeo giỏ, mang theo làn, rồi dẫn cậu bé và Hà Điền Điền lên núi.
Có thể là chuyện lần trước họ bắt được gà rừng đã truyền ra khắp thôn, cho nên lần này lên núi, có người nhìn thấy họ thì đi theo luôn, đoán chừng là muốn bắt ké gà rừng hoặc là muốn theo chân họ học cách làm thế nào để bắt gà rừng.
Lý Trình Trình không dám ở trước mặt người ngoài lấy lồng trời ra khỏi hang động để sử dụng. Lồng trời là thứ lợi hại như vậy, chỉ cần cô và Bạch Đại Sơn biết là được, không cần thiết để người khác biết. Nếu không có thể gà rừng trên núi sẽ bị mọi người bắt đến tuyệt chủng.
Mặc dù bây giờ chưa có quy định bảo vệ động vật hoang dã, cũng không nói là không được ăn gà rừng, nhưng để duy trì cân bằng sinh thái, lồng trời cũng không thể công khai.