Khi tài xế chuẩn bị lái xe, nhìn thấy một vị đồng chí nữ xuất hiện trước mặt mình, nên anh ta nói với Hà Kiến Nghiệp: "Anh Hà, phía trước có một đồng chí nữ. Cô ấy vẫn đang nhìn anh, có phải tới tìm anh không?"
"Mặc kệ, cứ lái xe đi." Hà Kiến Nghiệp cũng không thèm nhấc mí mắt lên, không cần nhìn cũng biết là ai, anh ấy cũng biết tại sao gia đình cứ thúc giục đẻ một đứa con trai khác, còn không phải vì người phụ nữ này sao.
Thân thể là của chính mình, trái tim anh ấy cũng vậy. Anh ấy đã không thích ai thì cho dù người khác có sắp xếp thế nào đi chăng nữa, cũng vẫn sẽ không thích.
Trương Uyển tràn ngập niềm vui, tưởng Hà Kiến Nghiệp sẽ xuống xe, sẽ liếc nhìn cô ta, sẽ nói chuyện với cô ta, nhưng không ngờ chiếc xe lại đi thẳng tới chỗ cô ta. Sắc mặt Trương Uyển tái nhợt vì sợ hãi, liên tục lùi về phía sau.
Chờ đến khi đứng vững lại, cô ta chỉ thấy mỗi khói xe.
Trương Uyển âm thầm giậm chân, Điền Tĩnh đã mất mấy năm, Hà Kiến Nghiệp vẫn không chịu liếc nhìn cô ta một cái, anh ấy thật sự thích Điền Tĩnh đến vậy sao?
Cô ta kém xa Điễn Tĩnh vậy à?
Điền Tĩnh chỉ là một con hát hí khúc làm sao có thể so sánh với Đại tiểu thư là cô ta.
Trương Uyển do dự một lát, sau đó đi về phía Hà gia, chỉ cần Hà gia còn ủng hộ cô ta thì một ngày nào đó cô ta vẫn có thể kết hôn với Hà Kiến Nghiệp. Chỉ cần cô ta có thể kết hôn với Hà Kiến Nghiệp, nhất định có thể khiến Hà Kiến Nghiệp quên được Điền Tĩnh và yêu cô ta.
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-232-thay-doi-van-menh-2.html.]
Ngày mùng 6 Tết, một chiếc ô tô đỗ bên đường cách thôn An Cư một đoạn, tài xế bị bỏ lại một mình trong xe để trông coi, những người còn lại xách đồ đi về phía thôn An Cư với Hà Kiến Nghiệp.
Vừa vào thôn, bọn họ đã nhận được những cái nhìn mãnh liệt từ dân làng thôn An Cư, nhưng không ai để ý đến xung quanh mà đi thẳng vào trong.
Bọn họ đã lấy được địa chỉ từ cục Công an, tuy chưa gặp nhau nhưng Hà Kiến Nghiệp rất chắc chắn đứa trẻ đó chính là Hạ Điền Điền.
Hà Kiến Nghiệp và nhóm của anh ấy đều mang trên tay những túi đồ lớn nhỏ, tất cả mọi người đều tò mò họ là ai và làm thế nào họ có thể khí phách như vậy, vì vậy một nhóm người đi theo ngay sau Hà Kiến Nghiệp và nhóm của anh ấy.
Mãi cho đến khi nhìn thấy nhóm người này dừng chân ở ngôi nhà xa xôi hẻo lánh của Bạch Đại Sơn, mọi người đều trợn tròn mắt kinh ngạc, kể từ khi Bạch Đại Sơn kết hôn với Lý Trình Trình, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được nhà họ đang đổi vận, không biết nhà họ Lý có hối hận về quyết định ban đầu của mình hay không.
Lý Trình Trình đang dạy Hà Điền Điền và cậu bé chơi nhảy lò cò trong sân, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa thì đi tới mở cửa.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest xám, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ như một quý ông đứng ngoài cửa, nhìn khoảng ba mươi tuổi, theo sau là mấy người đàn ông mặc đồ đen, trên tay mỗi người đều cầm rất nhiều thứ.
Lần đầu tiên Hà Kiến Nghiệp nhìn thấy Lý Trình Trình, anh ấy hơi choáng váng.
"Xin hỏi các anh tìm ai?" Lý Trình Trình nghi hoặc hỏi, cô không biết tại sao có nhiều người tới cửa như vậy.
Hà Kiến Nghiệp nhẹ nhàng nói: "Thưa cô, có thể cho chúng tôi vào nhà trước được không? Bên ngoài có rất nhiều người đang nhìn!"
Lý Trình Trình liếc nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy dân thôn An Cư đang đi về phía bọn họ nên cô nhanh chóng đón bọn họ vào trong sân, sau đó đóng cửa sân lại, đề phòng một số người sân si.
Hà Kiến Nghiệp vừa bước vào sân, nhìn thấy Hạ Điền Điền đang chơi đùa với một cậu bé thì kích động: "Điền Điền?"