Sau đó, Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn và Hà Kiến Nghiệp đến Cục Công an để xử lý sự việc, vì Hà Kiến Nghiệp mang theo giấy đăng ký hộ khẩu bên người nên việc xử lý rất đơn giản. Chẳng bao lâu sau, tên của Hà Điền Điền được đổi thành Lý Hiểu Đồng và mối quan hệ với Lý Trình Trình là chị em.
Về việc mua nhà cho Lý Hiểu Đồng, Hà Kiến Nghiệp đã giao việc đó cho cấp dưới làm.
Lý Hiểu Đồng thành công ở lại với Lý Trình Trình, cô cảm thấy rất vui vẻ, không còn lo lắng có người đối xử tệ với mình.
Hà Kiến Nghiệp và mấy người cấp dưới bước ra khỏi thôn An Cư và nói với họ: “Việc tìm được Điền Điền và chuyện Điền Điền ở thôn An Cư sẽ được giữ bí mật với bên ngoài. Nếu Điền Điền bị thương dù chỉ một chút, tôi sẽ không bỏ qua."
Cấp dưới gật đầu đồng ý: "Anh Hà, đừng lo lắng! Chúng tôi sẽ không bao giờ tiết lộ những chuyện này."
Họ đều được phân công làm việc bên cạnh Hà Kiến Nghiệp sau khi được đào tạo chuyên nghiệp trong tổ chức. Hà Kiến Nghiệp là ông chủ của họ và họ chỉ nghe theo phân phó của Hà Kiến Nghiệp.
Hà Kiến Nghiệp chỉ vào một cấp dưới trước mặt và nói: “Từ giờ trở đi, anh sẽ ở lại thị trấn Thần Quang và chú ý đến hành động của Điền Điền. Nếu những người thuộc nhà họ Hà hay nhà họ Trương đến gần, anh hãy ra tay đúng lúc, không cần giữ mặt mũi cho mấy người đấy. Còn có hai vợ chồng kia nếu cần giúp đỡ, hãy hỗ trợ nếu cần hỗ trợ, có khó khăn gì thì giúp bọn họ giải quyết, nhưng đừng để cho họ nhận ra là chúng ta đang theo dõi họ."
Điền Điền là đứa con duy nhất giữa anh và Điền Tĩnh, đồng thời là m.á.u mủ duy nhất của Điền Tĩnh còn sót lại trên thế giới này, trước đây anh không bảo vệ tốt cho Điền Điền, nhưng sau này anh nhất định sẽ không bao giờ để bất cứ điều gì xảy ra với Điền Điền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-236-doi-ten-thanh-ly-hieu-dong-2.html.]
Cấp dưới nói: "Vâng anh Hà, tôi sẽ làm mọi việc mà anh Hà giao."
Buổi tối, Lý Trình Trình dỡ hết những thứ mà Hà Kiến Nghiệp mang theo ra, bao gồm sữa bột, sữa mạch nha, bánh quy, kẹo, radio, đồng hồ, quần áo và giày của Điền Điền, cả dày lẫn mỏng. Lý Trình Trình sẽ không cần mua quần áo cho Điền Điền mấy năm nữa.
Ngoài ra, còn có rất nhiều vật dụng cần thiết hàng ngày như kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn tắm, xà phòng, ấm trà, chậu rửa mặt tráng men, dầu gội, sản phẩm chăm sóc da, dầu dưỡng tay, mỗi loại đều có tận mấy món, đủ cho Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn sử dụng trong thời gian dài.
Có thể thấy, Hà Kiến Nghiệp là một người đàn ông rất thực tế, anh ấy biết những thứ này ở nông thôn đang thiếu hụt nên bọn họ đã mua nhu yếu phẩm hàng ngày.
Trong nhà còn có những thứ đang dùng, những thứ mới mà Hà Kiến Nghiệp mang đến tạm thời không cần thiết. Vì vậy Lý Trình Trình cất tất cả những thứ này vào trong hanh, giữ lại để dùng sau, nhưng vẫn giữ lại một ít sữa bột và bánh quy đặt ở bên ngoài.
Lý Trình Trình đem sữa bột đưa cho Lý Hiểu Đồng hỏi: "Hiểu Đồng, cha em mua sữa bột này cho em, em có bằng lòng chia cho anh trai nhỏ không?"
Nếu để cậu bé nhìn Lý Hiểu Đồng một mình uống sữa bột, chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều, nhất định sẽ cảm thấy không công bằng. Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể hiểu được nhiều chuyện như vậy, sẽ nghĩ rằng người lớn không công bằng với mình.
Nhưng sữa là một mặt hàng khan hiếm trong thành phố, cho dù Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn có tiền cũng không thể mua được, không những cần phiếu mà họ còn cần chứng minh công tác, cho dù có chứng minh công tác thì họ cũng chỉ có thể mua nó với số lượng hạn chế.
Lý Tiểu Đồng gật đầu: “Mẹ, con và anh trai nhỏ cùng nhau uống.”
Anh trai nhỏ chịu khó chơi với cô bé, đối xử tốt với cô bé. Nếu cô bé có đồ tốt thì tất nhiên sẽ chia với anh trai nhỏ.