Bà cụ vội vàng đi đến tìm trưởng thôn, ông ta nhanh chóng đã gọi mấy chàng trai khỏe mạnh đến chỗ bà cụ. Lý Trình Trình thấy trong đám người có Bạch Lão Đại và Bạch Lão Tam, chẳng qua cô vẫn chưa nhận ra Bạch Lão Tam vì lúc trước cô đã nhận nhầm Bạch Lão Nhị với Bạch Lão Tam.
Mọi người luống cuống tay chân bế ông cụ xuống khỏi giường tre, sau đó lật chiếc giường tre lại, đặt mặt phẳng của giường xuống đất, giơ bốn chân giường lên trời, bà cụ lấy chăn bông trong phòng ra trải lên giường tre. Sau đó mọi người lại cẩn thận đặt ông cụ lên giường tre, sau khi đặt ông cụ nằm yên ổn thì dùng sào xuyên qua bốn chân giường tre, bốn người họ ngồi xổm xuống, bả vai dặt dưới sào, sau khi đứng dậy đã nhấc được chiếc giường tre lên, giống như kiểu kiệu tám người khiêng trong phim truyền hình cổ trang vậy.
Bạch Đại Sơn đi tới bên cạnh Lý Trình Trình, khẽ nhéo bả vai cô: "Hiện tại chúng ta phải đi lên bệnh viện huyện."
“Có xa không?” Lý Trình Trình hỏi.
Bạch Đại Sơn gật đầu: "Cũng khá xa, đi bộ đến đó phải mất gần ba bốn tiếng, không biết khi nào mới về, em tự chiếu cố bản thân nhé."
Lý Trình Trình gật đầu: "Tôi biết rồi, anh cũng nhớ chú ý an toàn."
Khi Bạch Lão Tam nhìn thấy anh cả đang đứng nói chuyện cùng với một cô gái, nhìn thấy đôi mắt dịu dàng như có thể tràn ra nước của anh, cậu ta mới hiểu tại sao lần trước khi cậu ta sắp xếp cho anh xem mắt anh lại mất bình tĩnh đến vậy.
Thì ra là anh đã tự mình tìm được bạn đời rồi, dáng vẻ của người này cũng rất dễ nhìn mà, cũng đâu phải không thể nói ra, vậy tại sao anh lại không chịu nói cho mọi người biết chứ?
Một lát sau nhóm người này khiêng ông cụ rời đi, bà cụ cầm theo sổ hộ khẩu và tiền tiết kiệm trong nhà rồi cũng đi theo, Lý Trình Trình bị bọn họ làm cho cảm động, không ngờ những con người ở đây lại đoàn kết như vậy, một chuyến đi vất vả như vậy xa như vậy mà bọn họ cũng không hề có một câu oán giận nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-53-chau-re-2.html.]
Không ngờ người dân nông thôn lại tốt bụng, giản dị và đoàn kết như vậy, thật sự là khi gặp khó khăn thì bốn phương tám hướng đều giúp đỡ mà.
Lý Trình Trình không có việc gì làm nên lại lên núi hái trái cây rừng, cô đến chỗ ông cụ bị mắc kẹt lúc nãy, rồi đi tìm được một cây gậy trúc dài, định đo thử độ sâu của hố rồi tìm đá lấp cái hố lại, nếu không trẻ con đi qua sẽ rất dễ bị ngã xuống, vì thân hình cũng bọn nó tương đối nhỏ.
Đợi đến khi kỳ nghỉ hè vào tháng 7 bắt đầu, lúc đó bọn trẻ sẽ nghỉ học ở nhà, nhất định sẽ có đứa lên núi tìm trái cây rừng để ăn, nếu đứa trẻ xảy ra chuyện, gia đình đó cũng sẽ tan nát.
Chẳng qua lúc Lý Trình Trình vừa đặt cây tre vào hố thì có một luồng kim quang lóe lên, khiến trước mắt cô biến thành một mảnh màu vàng, không thể nhìn thấy gì.
“Trình Trình, Trình Trình... Lý Trình Trình...”
Lý Trình Trình tỉnh lại trong tiếng gọi lo lắng của anh, thấy bản thân đang tựa vào trong n.g.ự.c Bạch Đại Sơn, liền bật người ngồi dậy, quan sát bốn phía xung quanh, không ngờ bản thân lại đang ở trước mộ phần của Trình Tuyết Dương.
"Bạch Lão Đại, tôi... sao tôi lại ở đây?"
"Trình Trình, em cuối cùng cũng tỉnh lại, em làm tôi sợ muốn chết." Bạch Đại Sơn vội vàng ôm chặt lấy Lý Trình Trình vào trong ngực: "Tôi vừa từ trên huyện trở về, nhưng tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy em ở đâu cả, nên tôi lên núi tìm em, vừa tới đã nhìn thấy em nằm ở nơi này, dù tôi có gọi như thế nào em cũng không tỉnh lại, thực sự dọa tôi sợ muốn chết.”
Sau khi nghe Bạch Đại Sơn kể lại, Lý Trình Trình vẫn cảm thấy hơi mơ hồ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi chỉ là nhớ bà nội thôi! Thế nên tôi đến đây thăm bà, không ngờ lại ngủ quên mất, cũng chỉ có thể nói mùa hè thật khiến người ta dễ mệt mỏi mà."
Lý Trình Trình rời khỏi lồng n.g.ự.c của Bạch Đại Sơn, xấu hổ bịa chuyện một chút, sau đó nói: "Bà nội tôi được chôn dưới gốc cây dâu tằm này. Thân làm cháu rể, anh có muốn tỏ lòng thành kính với bà ấy không?"