“Được.” Hai chữ “Cháu rể” khiến Bạch Đại Sơn cảm giác như vừa được tiêm m.á.u gà, mọi mệt mỏi trong cơ thể đều bị cuốn đi.
Anh vội vàng quỳ xuống trước mộ Trình Tuyết Dương, dập đầu ba cái lạy ba lạy, chắp hai tay trước ngực, nghiêm túc nói: “Xin chào bà nội, cháu là con trai cả của nhà họ Bạch, Bạch Đại Sơn, cũng là bạn đời của Trình Trình. Quãng đời sau này của cháu, cháu sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với Trình Trình, bảo vệ Trình Trình, yêu thương Trình Trình và không bao giờ... Để em ấy phải chịu đau khổ nữa, hy vọng bà nội sẽ thành toàn cho chúng cháu, chúc phúc cho chúng cháu."
Một cơn gió khẽ thổi qua, lá dâu tằm kêu xào xạc, như đáp lại lời cầu xin của Bạch Đại Sơn.
Lý Trình Trình vẫn không thể tin được chuyện vừa xảy ra nên cô dẫn Bạch Đại Sơn đến nơi ông cụ xảy ra chuyện để xác nhận, cô nhờ Bạch Đại Sơn dùng cây trúc để xác nhận độ sâu của cái hố, không nghĩ tới cái hố đó chỉ sâu có nửa mét, bên dưới cũng không có gì cả, cũng không có luồn kim quang nào.
"Trình Trình, sao vậy?" Bạch Đại Sơn nắm lấy tay Lý Trình Trình, lo lắng hỏi.
Lý Trình Trình mím môi, kiếm cớ nói: “Vừa tôi rồi nằm mơ, mơ thấy rất nhiều hộp, bên trong hộp chứa đầy vàng, nhưng khi tôi tỉnh dậy lại phát hiện đó chỉ là một giấc mơ, anh nghĩ tôi có nên thở dài không?"
"Trình Trình, đừng thở dài. Anh sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền, tuy rằng có thể không nhiều bằng những gì em nhìn thấy trong mơ, nhưng mỗi một xu anh kiếm được anh đều sẽ đưa cho em." Bạch Đại Sơn nhìn Lý Trình Trình nghiêm túc nói.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh chứa đầu sự trìu mến, nhìn qua vô cùng thâm tình, có thể khiến người ta c.h.ế.t chìm trong sự dịu dàng đó của anh.
Lý Trình Trình hỏi: “Anh có thể nói được làm được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-54-sot-cao-1.html.]
"Trình Trình, em cứ đợi mà xem, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy, tôi có thể nói lời giữ lời hay không." Bạch Đại Sơn nắm lấy tay Lý Trình Trình, nghiêm túc nói.
Lý Trình Trình gật đầu: "Tôi tin anh."
Khi hoàng hôn buông xuống bốn phía, khói bếp lượn lờ quanh từng nhà, xa xa đã có thể nghe tiếng trẻ con nô đùa trong thôn, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn nắm tay nhau đi xuống núi.
“Bạch Lão Đại, tôi mệt quá.” Lý Trình Trình đột nhiên nói.
Bạch Đại Sơn đi tới trước mặt Lý Trình Trình ngồi xổm xuống, chờ sau khi Lý Trình Trình nằm úp sấp trên lưng anh, anh cõng cô đứng dậy: "Trình Trình, anh muốn nhanh chóng quen em một cách quang minh chính đại."
"Như vậy nhanh quá." Lý Trình Trình ôm chặt cổ Bạch Đại Sơn: "Nhân tiện, Bạch Lão Đại, ông cụ bị thương hôm nay thế nào rồi? Hai chân ông ấy có bị tật không?"
“Bọn anh đã đưa ông cụ đến bệnh viện huyện, đợi ông ấy phẫu thuật xong, sau đó dàn xếp mọi chuyện ổn định mới quay lại. Bọn anh còn để lại một người ở bệnh viện, nếu không chỉ với một mình bà cụ kia sẽ không thể chăm sóc tốt cho ông cụ được." Bạch Đại Sơn cõng Lý Trình Trình trên lưng, chậm rãi bước về phía trước, nhìn anh giống như đang cõng cả thế giới của mình trên lưng vậy.
Lý Trình Trình có hơi kinh ngạc: "Bọn họ không có con sao? Sao lại để cho các ngươi ở lại bệnh viện chăm sóc hộ chứ?"
"Hẳn là hai người họ đã đến thôn của chúng ta hơn 20 năm trước. Xung quanh họ cũng không có con cái nên tôi cũng không biết bọn họ có con hay không." Bản thân Bạch Đại Sơn khi đó cũng chỉ mới vài tuổi, nên anh cũng không biết được nhiều thứ như vậy, anh chỉ biết họ không phải là người của thôn An Cư.
Lý Trình Trình có hơi trầm ngâm gật đầu, không nói thêm gì nữa, trong thôn sẽ không bỏ mặc những người già mẹ góa con côi, nên chuyện này cũng không đến lượt cô lo lắng.
Chuyện cô nên lo lắng nhất bây giờ là làm thế nào để đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lý, sau đó quang minh chính đại kiếm tiền, suy cho cùng, chính phủ hiện tại đã bắt đầu khuyến khích nông dân tìm kiếm kế sinh nhai cho riêng mình.