Điều cô ta muốn chính là để mọi người biết người phụ nữ mà anh trai cô mang về là một người đàn bà không đứng đắn.
"Bạch San San, vậy em có biết anh là người đàn ông trong hang động không?" Bạch Đại Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: "Hay ý em là, đối tượng của mọi người đều là giày rách, sao em dám nói điều này trong thôn? Em có dám đến trường nói không?"
Không chỉ Bạch San San đứng đó sửng sốt, mà cả Bạch Vân Sơn ở phía sau cũng không ngờ anh cả của mình lại vội như vậy, lén lút đem đối tượng của mình bắt luôn.
Khó trách trước đây anh ấy lại phản đối việc lão tam tìm đối tượng cho mình đến vậy.
Vào ngày đưa ông nội đến bệnh viện, Bạch lão tam đã nhìn ra anh trai mình có thái độ khác với Lý Trình Trình nhưng mà bây giờ nghe được điều này anh vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.
"Anh..." Bạch San San hờn dỗi dậm chân, nũng nịu nói: "Em sợ anh bị lừa! Em sợ anh cưới người phụ nữ của người khác hoặc nuôi con của người khác. Anh là anh cả của em, em đang một lòng suy nghĩ cho anh, là em gái ruột của anh đấy, em có thể làm hại anh sao?
Đây cũng không phải là lời nói hay ho, nếu sau này Lý Trình Trình có thai, Bạch San San nhất định sẽ đẩy đứa trẻ cho người đàn ông khác để khiến những người trong thôn bàn tán.
Bởi vì Bạch San San đã nhận định Lý Trình Trình đã xảy ra việc với người khác ở trong sơn động.
"Đồng chí Bạch San San, đồng chí chẳng lẽ luyến ca sao? Anh trai cô đã gần ba mươi rồi, lấy vợ sinh con là chuyện bình thường mà? Chẳng lẽ cô hi vọng anh trai mình cả đời cô độc sao? Tôi thực sự không ngờ, trên đời này vẫn có em gái ngóng trông anh trai xảy ra chuyện, nếu anh trai cô nuôi một con ch.ó thì nó còn biết bảo vệ anh cô, nhưng ngược lại cô làm người thì không hề biết ơn." Lý Trình Trình đáp lại thô lỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-65-thi-ra-la-em-gai-cua-anh-2.html.]
Sở dĩ cô phải chịu nhục ở nhà họ Lý là vì không lấy được hộ khẩu, nhưng đối mặt với Bạch San San thì cô không cần nén giận.
Một cô gái mười tám tuổi, một hai năm nữa sẽ kết hôn, đối với cô mà nói, Bạch San San là người ngoài, không cần khách khí.
Nếu Bạch lão đại chọn đứng về phía Bạch San San thì tệ nhất là kết thúc cuộc sống như thế này thôi!
Bạch San San còn không biết Lý Trình Trình tên là gì, tức giận hét lên: "Tiện nhân này, đừng cố gắng chia rẽ mối quan hệ giữa anh em chúng tôi, tình cảm của chúng tôi rất tốt!"
Bạch Đại Sơn tát cô ta một cái: "Em mắng ai? Có giỏi nói thêm lần nữa đi."
"Anh..." Bạch San San che mặt, kinh ngạc nhìn Bạch Đại Sơn: "Anh đánh em à? Anh vì người ngoài mà đánh em..."
“Chúng ta đã ở riêng, bây giờ anh đã dọn ra ngoài nên đối với anh, em mới là người ngoài. Vợ anh sẽ ở với anh đến hết cuộc đời, còn em gái có thể ở cùng được bao nhiêu năm? Trừ việc đòi tiền tiêu tiền, em đã làm cho anh trai được gì chưa? Nấu ăn, giặt quần áo, hay giúp nuôi dạy con cái cho anh trai? Em chưa làm gì cả và sẽ mãi không làm gì cho anh trai. Vì vậy, em tự nhìn xem ai là người nhà ai là người ngoài?" Bạch Đại Sơn nghiêm túc nói.
May mắn là đã lường trước được việc ở riêng, nếu không phân gia, đến lúc nào đó vẫn sẽ gặp rắc rối.
"Bạch San San, nếu em yên phận một chút, chờ em lập gia đình, anh cả đây sẽ chống đỡ cho. Nhưng nếu em tiếp tục gây rối, hủy hoại mối quan hệ giữa anh chị em, thì đừng trách cả đời anh cũng không thừa nhận em. Sau này nếu lấy chồng mà bị mẹ chồng ức h.i.ế.p đến chết, hoặc bị chồng đánh chết, anh cũng không nói một lời!”
Sau khi cha mẹ qua đời, anh vừa làm cha vừa làm mẹ, vất vả nuôi nấng cô ta, anh đã hoàn thành mọi trách nhiệm và nghĩa vụ của mình.