Bây giờ gặp được người mình thích, anh muốn ở bên người ấy, chuyện đơn giản này mà cũng cần phải có sự đồng ý của em gái sao?
"Đừng quên, em cũng là phụ nữ, em nói cô ấy là tiện nhân, vậy em là cái gì? Người mẹ đã vất vả cho em sự sống là ai?" Bạch Đại Sơn hừ lạnh một tiếng: "Nếu như em không muốn ăn ở đây thì đi về đi, về sau cũng nên ít tới đây, em đã mười tám tuổi rồi, còn coi mình là đứa trẻ tám tuổi sao?”
Bạch lão tam kéo tay Bạch San San lại: "Đại ca cuối cùng cũng có vợ, em ở đây gây chuyện làm gì?"
"Tam ca, nếu người phụ nữ này tốt, em nhất định sẽ không nói gì, nhưng thực sự là cô ta không tốt, em đều là vì anh cả, anh hiểu không?" Bạch San San tức giận hất cánh tay của Bạch lão tam ra rồi hét lên: "Sao các anh lại cho rằng em đang gây rắc rối? Phải nhìn anh cả bị thương, các anh mới hài lòng à?"
"Đúng, em là người tốt nhất. Nếu không sáng sớm đã không đánh người ở cổng trường, móc tiền trong túi của họ, bị cả trường chỉ trích thì em đúng là người tốt nhất rồi."
Bạch Đại Sơn hừ lạnh một tiếng, vốn dĩ anh muốn nuốt chuyện này vào bụng, không để cho người khác biết.
Nhưng Bạch San San lại được đằng chân lân đằng đầu, căn bản cô ta không biết tự lượng sức mình, đã vậy còn đến bình phẩm tốt hay xấu về người khác.
Bạch lão nhị và Bạch lão tam đều không biết những chuyện này, bây giờ biết rồi, cả hai đều ngơ ngác nhìn Bạch San San, như thể lần đầu họ mới biết cô ta vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-66-xin-chao-chi-dau-1.html.]
"Khoan đã San San, anh gửi trợ cấp và một loạt phiếu ghi để cải thiện cuộc sống của gia đình, để lo cho em học hành, để em trở nên xuất sắc hơn. Không ngờ em lại càng trở nên buông thả, thích gây sự, vô lý và làm tổn thương người khác như thế sao? Nếu em có năng lực như vậy thì từ nay anh sẽ không gửi trợ cấp nữa. Tất cả mọi người tự kiếm sống bằng khả năng của mình!” Sau khi Bạch lão tam nói xong, anh quay người bước ra khỏi sân.
Trong lòng Bạch San San hoảng sợ, vội vàng đuổi theo: "Tam ca..."
Khi gia đình ly tán, người anh cả chia hết tiền trong nhà, mỗi người nhận được bốn mươi tệ, trong khoảng thời gian sau khi ở riêng, lòng hư vinh của Bạch San San đã bị lấn át, cô ta bắt đầu tiêu tiền hoang phí ở trường. Số tiền này gần như đã bị tiêu hết.
Nếu các anh trai của cô ta thực sự mặc kệ thì cô ta sẽ không thể trả nổi học phí cho học kỳ tiếp theo.
Học kỳ tới cô ta sẽ học lớp 11, cho dù không thi vào được đại học hay cao đẳng, chỉ cần có bằng tốt nghiệp cấp ba và thân phận của tam ca thì cô ta có thể chọn được người giỏi nhất trong số những người cầu thân rồi những ngày tháng sau này sẽ trôi qua tốt đẹp thôi.
Điều mà Bạch San San không biết là mỗi người được chia bốn mươi tệ chỉ là bề ngoài, để cho người ngoài xem, thật ra mỗi người được thêm ba trăm sáu mươi tệ nữa, nhưng Bạch Đại Sơn lại đưa ba trăm sáu mươi tệ còn lại của Bạch San San cho lão nhị để Bạch lão nhị phụ trách, thanh toán học phí và chi phí sinh hoạt cho Bạch San San.
Bởi vì anh biết rất rõ tính cách của Bạch San San, nếu thật sự đưa hết bốn trăm tệ cho Bạch San San, Bạch San San vẫn sẽ tiêu hết, đến lúc đó cô ta sẽ tìm đến mấy người anh để xin. Nếu đã phân gia ở riêng, Bạch Đại Sơn nghĩ sẽ không gửi một phân tiền nào cho Bạch San San nữa, dù sao Bạch San San cũng đã trưởng thành, đã đến lúc anh làm anh trai, anh phải buông tay.
Lý Trình Trình đã biết cách kiếm tiền nuôi sống bản thân khi mới mười tám tuổi, Bạch San San cũng đã mười tám tuổi, thậm chí còn lớn hơn Lý Trình Trình một tháng, cô ta không phải kẻ ngu ngốc cũng không phải người khuyết tật, vậy tại sao cô ta không thể tự nuôi sống chính mình được?
"Tam ca..." Bạch San San tủi thân gọi Bạch lão tam ở phía sau.
"Đừng gọi anh, anh không phải tam ca của em, càng không có em gái như em." Bạch lão tam quay người, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch San San, cậu ta thật không ngờ em gái mình lại là một người đáng ghét như vậy: "Chúng ta đã nuôi em lớn thế này rồi nên trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng ta đã hoàn thành, về sau chúng ta cũng sẽ không cần phải quản em nữa."