Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên thực sự cũng muốn kiếm tiền tiêu vặt, nhưng hai đứa xấu hổ khi tự kiếm tiền tiêu vặt từ người một nhà, nhìn thấy sự kiên quyết của Lý Trình Trình, bọn họ chấp nhận cái giá mà Lý Trình Trình đưa ra, một xu một cân, nếu họ hái quả dại to như quả mận, hái được mười cân quả là dễ dàng kiếm được một hào rồi.
“Thím ơi, thực sự thím muốn các loại trái cây dại à?” Bạch Thư Lễ chưa chắc chắn hỏi.
Lý Trình Trình gật đầu: "Đúng vậy, chị muốn các loại quả dại, nhưng chị không muốn quả xấu, quả thối. Ngoài ra, không nên trộn lẫn các loại quả dại với nhau vì loại nhỏ và mềm rất dễ bị dập nát. "
Cho dù là mận chua không ai ăn, quả thanh mai, còn có mấy quả đào rừng vừa nhỏ vừa chát, bây giờ Lý Trình Trình cũng sẵn lòng nhận vì hiện tại cô đã có hầm, có thể mua với giá rẻ rồi bỏ vào hầm để bảo quản, đợi khi nào có vốn thì xử lý.
Bạch Thư Lễ tự tin nói: "Vậy ngày mai cháu sẽ đi hái trái dại."
"Chỉ cần hái bên ngoài núi thôi là được. Ở bên ngoài là đủ thời gian để em hái rồi. Đừng chạy vào núi sâu, trong núi rất nguy hiểm, em biết chưa?" Lý Trình Trình cảnh cáo, nếu bọn họ muốn kiếm một ít tiền tiêu vặt mà để mình bị thương thì cũng không đáng.
Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên không còn là những đứa trẻ vài tuổi nên họ tự nhiên biết mình có thể làm và không thể làm gì.
Hiện tại Lý Trình Trình đặc biệt nhắc nhở bọn họ, bọn họ không thể đi vào núi sâu, tất nhiên sẽ không đi vào núi sâu, chỉ riêng trái cây dại ở bên ngoài cũng đủ để bọn họ kiếm tiền tiêu vặt rồi.
Sau này không phải xin tiền gia đình nữa, gia đình cũng có thể thoải mái hơn.
Bác gái xử lý lòng lợn, sau đó vào bếp nấu cơm rồi cùng Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-69-nguoi-ma-toi-thich-2.html.]
Bạch Đại Sơn mời bọn họ ở đây ăn tối nhưng họ từ chối, nói rằng ngày hôm sau sẽ tới ăn tối. Sợ đến lúc tổ chức tiệc rượu không đủ đồ ăn thì sẽ không ổn lắm.
Ngày nay nhà nào cũng khó khăn, cuộc sống hơn mười năm trước còn khốn khổ hơn.
Cha mẹ của Bạch Đại Sơn sống sót sau đợt hạn hán kéo dài ba năm kia, nhưng không mắc bệnh tật. Sau khi hai người qua đời, mối quan hệ giữa Bạch Đại Sơn, bốn anh chị em và những người thân, bạn bè khác đã bị cắt đứt.
Ông bà, cô dì... có khá nhiều người nhưng không ai có đủ khả năng để giúp đỡ họ.
Ông nội và bà nội cũng không làm gì để giúp đỡ họ nên đương nhiên họ cũng không cần hiếu thảo, tuy nhiên sau này Bạch lão tam nhập ngũ và được trợ cấp, ông nội và bà nội lại cần các cháu hiếu thảo, nhưng đều bị Bạch Đại Sơn từ chối.
Hồi đó vất vả như vậy, không ai cho một hạt thóc hay một xu nào, như không phải là người một nhà, vậy thì có tư cách gì mà phải hiếu thảo đây?
Huống chi Bạch lão tam lấy mạng đổi trợ cấp, bọn họ lấy tư cách gì mà yêu cầu?
Ban đầu Bạch Đại Sơn cho các thành viên khác của gia đình nhà họ Bạch hai lựa chọn, một là cắt đứt quan hệ, hai là coi như những người dân làng bình thường, không có hiếu kính gì hết.
Mọi người đều không ra tay giúp đỡ bốn anh em khi họ đang gặp khó khăn nhất. Thực ra họ cũng hơi áy náy, dù sao họ cũng không phải là người có tội ác tày trời gì nên đã chọn phương án thứ hai. Mọi người giống như dân làng bình thường, không ai vượt qua ranh giới.
Bạch Đại Sơn chia nội tạng lợn hầm vào bát, còn lại cho vào chậu, treo vào giếng nước lạnh, nhiệt độ nước giếng thấp hơn nên không bị mất mùi, hôm sau đun nóng một lúc là có thể ăn được rồi.
Tuy đã đi lĩnh chứng, nhưng mấy ngày trước bữa tiệc, Bạch Đại Sơn cũng không ở cùng với Lý Trình Trình.
Bởi vì anh sợ mình sẽ mất khống chế, sớm đã phá bỏ điểm mấu chốt, dù sao ở cùng người mình thích, ai có thể bình tĩnh được đây?