Ở độ tuổi này những người khác đã phải kết hôn, nhưng Bạch Đại Sơn và hai người còn lại vẫn đang hỗ trợ cô ta đi học, điều này cho thấy ba anh em yêu thương em gái duy nhất của họ đến mức nào!
Nhưng bản thân cô ta vẫn thích đ.â.m đầu tìm đường chết, sớm hay muộn cô ta cũng sẽ đánh mất những người anh đang bảo vệ cô ta.
Nghĩ đến các anh trai sẽ phớt lờ và sẽ không giúp đỡ mình nữa, Bạch San San vô cùng sợ hãi, sự ghê tởm và căm ghét của cô ta đối với Lý Trình Trình càng tăng lên, nếu không có Lý Trình Trình, cô ta đã không mất đi người anh cả của mình.
Bác hai đã không còn quan tâm đến Bạch San San nữa, cô ta đã là một cô gái mười tám tuổi, cũng không phải là một đứa trẻ, ngu ngốc như vậy thật sự khiến người khác chán ghét.
Bác hai xoay người đi vào trong sân, đóng cửa lại, trở về phòng chính: "San San đã đi rồi, mọi người tiếp tục đi!"
Bạch San San không biết mình làm ầm ĩ như vậy sẽ để lại ấn tượng rất xấu trong lòng mọi người.
Trình Thần vòng tay qua vai Bạch Lâm Sơn, giải thích với Lý Trình Trình: “Chúng ta tới đây để dự đám cưới anh cả của Bạch Lâm Sơn. Không ngờ cô lại là chị dâu của Bạch Lâm Sơn.”
Nếu biết hôm nay cô dâu sẽ là cứu tinh của mình, Trình Thần nhất định sẽ mang theo nhiều quà hơn, hiện tại cậu ấy cảm thấy mấy món quà mình mang theo không phù hợp nữa nên không muốn lấy ra.
“Cảm ơn.” Bạch Đại Sơn không ngờ đồng đội của Lão Tam lại đến dự đám cưới của bọn họ còn mang theo quà: “Lát nhớ ăn nhiều một chút nhé.”
Trình Thần và Âu Hồng mỉm cười gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-72-tim-duoc-nguoi-roi-1.html.]
Sau đó, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cúng bái ‘cha mẹ’, bái lạy trời đất trước sự chứng kiến của mọi người, họ chính thức trở thành vợ chồng, giờ đây họ đã là vợ chồng, cả về pháp luật lẫn phong tục, không ai có thể bới lông tìm vết với họ nữa.
Trong lúc Lý Trình Trình chào hỏi, Trình Thần thấy cô ấy trông càng ngày càng quen, không khỏi chạm vào cánh tay Âu Hồng, nhỏ giọng nói: “Hình như tôi đã gặp cô ấy ở đâu rồi.”
“Không phải lần trước cậu lái xe vào ruộng của người khác đấy sao?” Âu Hồng nói.
“Không phải lúc đó.” Trình Thần vội vàng lắc đầu, nếu là lúc đó cậu ấy sẽ không có cảm giác như thế này, cậu ấy luôn có cảm giác như đã gặp cô ở đâu đó.
Sau khi nghi thức hoàn thành, mọi người vào bàn ăn, Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình đi tới từng bàn nâng ly chúc mừng cùng mọi người rồi ngồi xuống ăn.
Đang ăn, đột nhiên có tiếng gõ cửa, bác hai đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy Lăng Nhược Tuyết đang đứng ở bên ngoài, bà có chút kinh ngạc hỏi: "Nhược Tuyết, sao cháu lại đến đây?"
Lăng Nhược Tuyết chen vào, nhìn thấy mọi người đang thưởng thức rượu tân hôn, cô ta tức giận nói: "Bạch lão đại, anh thật sự quá đáng rồi, anh nói muốn cưới tôi, nhưng bây giờ anh lại cưới người khác. Trong mắt anh, tôi là cái gì vậy? Còn cô, Lý Trình Trình, người mà Bạch lão đại muốn cưới là tôi chứ không phải cô. Cô nghĩ nếu được anh cưới thì có thể sống tốt hơn sao? Cô lấy một người trong lòng quan tâm đến người khác, cô sẽ không hạnh phúc đâu."
Lý Trình Trình quay đầu nhìn Bạch Đại Sơn: "Bạch lão đại, trong lòng anh đang nhớ thương người khác à?"
Bạch lão đại lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không, trong lòng anh chỉ nhớ thương một người, đó chính là vợ anh, Lý Trình Trình."
Sau khi nhận được câu trả lời, Lý Trình Trình phớt lờ Lăng Nhược Tuyết, một con người vô liêm sỉ, cô ta muốn làm Lý Trình Trình xấu hổ, nhưng không ngờ có nhiều người chứng kiến như vậy nên cô ta mới là người xấu hổ.
Có lẽ ánh mắt thẳng thắn của mọi người cũng khiến Lăng Nhược Tuyết phản ứng ngay lập tức, cô ta chỉ biết điều này có thể chọc tức Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình, nhưng cô ta sẽ không ngờ ngày mai tin đồn về cô sẽ lan truyền trong làng như thế nào.