Âu Hồng nhìn thấy Trình Thần vẻ mặt thất vọng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Trình Thần cảm thấy bất lực sâu sắc: “Tôi đau lòng quá.”
Lúc đầu mong chờ bao nhiêu, hiện tại khó chịu bấy nhiêu, tại sao cô lại kết hôn sớm như vậy chứ?
Chờ thêm một chút nữa là có phải anh sẽ có cơ hội sao?
Âu Hồng nhìn cậu, cũng không nói thêm gì, một người đàn ông trưởng thành mà lại muốn lấy thân báo đáp sao?
Đúng là không thể tưởng tượng được nổi!
Buổi tối dọn một mâm với người trong nhà nhưng Bạch San San không đến, chứng tỏ cô ta không chấp nhận Lý Trình Trình làm chị dâu.
Đương nhiên, Lý Trình Trình không cần cô ta tiếp nhận, dù sao cô và Bạch San San không thân thiết gì, cô cũng không muốn bị Bạch San San lợi dụng.
Hơn nữa Bạch Đại Sơn cũng không cần Bạch San San chấp nhận Lý Trình Trình, cô ta thích làm gì thì làm, anh cũng mặc kệ, sau này cô ta mà kết hôn, đừng mong chờ anh trai cô ta sẽ giúp giải quyết chuyện gì, vì đó là sự lựa chọn của bản thân cô ta.
Sau khi trời tối, mọi người đã ăn xong, giúp Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình dọn dẹp nhà cửa rồi về nhà.
Đang lúc Bạch Đại Sơn chuẩn bị đóng cửa sân, Bạch Thư Lễ cùng Bạch Thư Yên mang theo giỏ trên lưng xuất hiện trước mặt Bạch Đại Sơn, Bạch Đại Sơn nghi hoặc hỏi: "Các cháu đang làm gì vậy?"
“Chú Đại Sơn, chúng cháu đến đây để giao trái cây dại cho thím.” Bạch Thư Lễ nói.
“Vào đi!” Bạch Đại Sơn mời bọn họ vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-74-cai-boi-phan-chet-tiet-1.html.]
Lý Trình Trình đang ở trong phòng chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, nghe được thanh âm thì từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên thì biết ngay là chuyện gì. “Bạch lão đại, anh xem hộ em trọng lượng của trái cây dại."
Ở nhà không có cân, nên cô không biết cân nặng bao nhiêu.
Bạch Đại Sơn đưa tay lắc lắc, nói: "Của Thư Lễ bảy cân*, của Thư Yên 5 cân."
*1 cân bên Trung Quốc ~ 0,5 cân Việt Nam
Lý Trình Trình đếm đủ 12 xu rồi đưa cho Bạch Thư Lễ bảy xu, Bạch Thư Yên năm xu, đổ trái cây rừng vào giỏ rồi trả lại giỏ cho bọn họ: "Cảm ơn các cháu!"
Đây là lần đầu tiên hai đứa trẻ tự mình kiếm tiền, chúng cầm lấy tiền rất vui vẻ: “Chúng cháu mới là người cảm ơn thím.”
Lý Trình Trình bĩu môi, cô chỉ hơn Bạch Thư Lễ mấy tuổi, nhưng không ngờ mình lại trở thành thím của Bạch Thư Lễ, cái bối phận này thật đáng ghét!
"Đã muộn rồi, trở về nhà đi, trên đường đi nhớ cẩn thận." Lý Trình Trình nhịn không được dặn dò hai người.
Hai đứa trẻ này khá thông minh, họ biết cách gửi đồ đến đây cho mình sau khi trời tối để tránh bị nhìn thấy, cho dù muốn kiếm tiền với mọi người, cũng phải đợi đến khi kiếm đủ tiền trước rồi nói sau.
Có cách kiếm tiền, ai mà không muốn giấu?
Sau khi Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên rời đi, Bạch Đại Sơn khóa cửa sân và giúp Lý Trình Trình mang nước tắm vào phòng tắm, khi Lý Trình Trình tắm xong trở lại phòng ngủ, Bạch Đại Sơn đã ngồi trên giường. Mái tóc đen ướt nhẹp chứng tỏ anh cũng vừa mới đi tắm.
Lý Trình Trình trong lòng oán thầm, không ngờ anh lại vội vàng như vậy.
Nhìn thấy Lý Trình Trình đi vào, Bạch Đại Sơn xuống giường bế cô lên, Lý Trình Trình có thể ngửi thấy rõ ràng mùi xà phòng trên người Bạch Đại Sơn.
Anh đến gần cô, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô, khiến cô không nhịn được cười khúc khích, giọng nói như tiếng chim sơn ca khiến Bạch Đại Sơn không khống chế được bản thân.