Sau khi Lý Trình Trình được đặt xuống, cô nhìn Bạch Đại Sơn đang ở rất gần trong gang tấc, hai má đỏ bừng, vành tai đều nóng lên, toàn thân như bốc cháy.
Nhìn thấy Bạch Đại Sơn vẫn luôn nhìn mình vừa thâm tình vừa ôn nhu, Lý Trình Trình giơ tay đặt lên vai anh, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi của anh: "Bạch lão đại, anh thật đẹp trai, trước kia em đã suy nghĩ, không biết tương lai em sẽ tìm được người chồng như thế nào? Bây giờ em đã biết, hóa ra là anh. Bạch lão đại, sau này anh không được phản bội em, nếu không em sẽ rời xa anh khiến cả đời về sau anh sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy em…”
Nghe Lý Trình Trình nói xong, lửa nóng trong lòng Bạch Đại Sơn không kìm được, một tay cởi áo sơ mi của ra, sau đó nắm lấy tay cô đặt lên n.g.ự.c mình: "Trình Trình, không, vợ à, anh thích em, anh rất thích em. Cả đời anh sẽ chỉ quan tâm đến một người là em. Nếu sau này có dấu hiệu nào cho thấy anh muốn phản bội em, hãy để cho anh bị sét đánh c.h.ế.t không nơi chôn cất…"
"Đừng tùy tiện thề thốt như vậy. Lỡ đến lúc đó phạm phải sai lầm thì sao? ” Lý Trình Trình đưa tay đặt lên môi anh, ngăn cản những lời anh còn chưa nói xong.
“Vợ à, bây giờ hãy để anh yêu thương em thật tốt.” Bạch Đại Sơn cúi đầu hôn lên môi Lý Trình Trình.
Mặc dù kiếp trước Lý Trình Trình đã xem rất nhiều phim ảnh, truyền hình và tiểu thuyết, nhưng đến khi chuyện xảy ra trên người mình, cô vẫn rất lo lắng, hai tay căng thẳng nắm lấy tấm ga mỏng.
Tuy rằng Bạch Đại Sơn không có kinh nghiệm, nhưng khi làm việc anh thường nghe những người đàn ông khác bàn luận, nên có thể coi như anh cũng nắm được phần nào, tìm hiểu, sờ soạng thêm một chút hiểu được phần còn lại.
Cuối cùng, Lý Trình Trình mơ màng nằm trong lòng Bạch Đại Sơn ngủ thiếp đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-75-cai-boi-phan-chet-tiet-2.html.]
Ngày hôm sau, khi Lý Trình Trình tỉnh dậy, cô thấy ánh nắng ngoài cửa sổ đã bắt đầu tắt, cô thực sự không ngờ mình đã ngủ lâu như vậy, chỉ có thể nói Bạch Đại Sơn việc ấy sẽ khiến cơ thể mệt mỏi.
Bây giờ tự mình trải qua điều đó, hóa ra là như vậy.
Nhớ lại chuyện tối qua, Lý Trình Trình ngượng ngùng xấu hổ, không khỏi đưa tay vỗ vỗ thành giường, Bạch Đại Sơn ở bên ngoài nghe được thanh âm, vội vàng đi vào, trên mặt hiện lên sự cưng chiều vô tận: "Vợ, em tỉnh rồi à? Xin lỗi, hôm qua anh làm em vất vả rồi."
"Sao anh không đánh thức em dậy? Thậm chí em còn không đi hái trái cây được. Nếu không làm việc một ngày là mất tận mấy đồng đấy. Tuy số tiền không nhiều nhưng có thể làm được rất nhiều việc.”
"Đừng vội hái trái cây, quan trọng nhất là vợ của anh phải nghỉ ngơi thật tốt, cơm trong nồi còn ấm, có cần anh bưng vào không?" Nhìn Lý Trình Trình giống như một chú mèo con mềm mại Bạch Đại Sơn rất muốn yêu thương cô.
Lý Trình Trình liên tục gật đầu: "Đúng vậy, em sắp c.h.ế.t đói đến nơi rồi."
Bạch Đại Sơn quay người bưng bữa trưa lên, bày trong một cái tô lớn, cơm ở dưới, một bên là trứng xào với cà chua, một bên là đậu xào thịt xông khói, mặc dù chỉ có hai món, nhưng hầu như hai món này mọi người không thể mua được.
Lý Trình Trình bưng bát lên, nhanh chóng ăn, Bạch Đại Sơn bưng canh nhìn bên cạnh: "Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn."
Ăn xong mấy miếng, cảm giác đói bụng cũng giảm đi một chút, động tác ăn của Lý Trình Trình chậm lại, Bạch Đại Sơn nói: "Bây giờ Thư Lễ và Thư Yên đã giúp em hái trái rừng, em không cần phải lên núi vất vả hái trái cây nữa.”