Tối đến, Bạch lão nhị và Hoàng Tú Lan cùng tới nhà Lý Trình Trình bên cạnh ăn cơm tối: “Em mấy ngày, mấy ngày phiền để ý Tú Lan giúp em.”
Trình Tuyết Dương gật đầu: “Cháu cứ yên tâm ! Trong nhà nhiều thế , chăm sóc Tú Lan chứ!”
“Cảm ơn bà Quý.” Bạch lão nhị cảm kích .
“Đi sớm về sớm, đừng ở bên đó che mắt, đến nhà cũng đường về.” Trong thời gian phụ nữ mang thai, đàn ông dễ nảy sinh suy nghĩ khác, bởi vì thời gian , thứ mà họ cần, phụ nữ thể thỏa mãn, sẽ ngoài tìm khác.
Anh em nhà họ Bạch qua thì khá nhưng cũng chỉ là vẻ ngoài thôi, ai rõ lòng họ thế nào.
Bạch lão nhị gật đầu: “Em sang đó hai ngày về, sẽ ở lâu .”
Bạch San San tiền , hơn nữa hai vợ chồng họ công việc, nếu như cần chăm sóc thì tìm giúp việc về trông coi, cần Bạch lão nhị chăm sóc cô .
Sáng sớm hôm , Bạch lão nhị xách hành lý đến chỗ đợi xe trong thôn, mua vé xe lửa , đó đến hợp tác xã cung ứng mua đồ, sữa mạch nha, đồ hộp, đường đỏ, vải vóc... Mua ít đồ đạc xong, đó xe lửa đến thị trấn Nam Nguyệt.
Mà ở một bên khác, Bạch San San sinh con xong, bởi vì sinh thuận nên cần ở bệnh viện quá lâu, ngày hôm cô xuất viện về nhà, Chu Hữu Tường sắp xếp cho Bạch San San chu xong thì đặt con trai bên cạnh cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-cung-chong-luu-manh-lam-giau/chuong-842-lua-chon-va-tu-do-cua-anh-2.html.]
Bạch San San hỏi: “Anh Chu, em sinh một đứa con trai cho , vui ?”
Chu Hữu Tường vội gật đầu: “Vui, vui lắm.”
“Vậy còn nhớ tới hai đứa con trai của Long Quyên nữa ?” Bạch San San Chu Hữu Tường, mặc dù hì hì hỏi nhưng trong mắt đầy ẩn ý khiến Chu Hữu Tường hoảng loạn.
Chu Hữu Tường vội lắc đầu: “Không nhớ nữa, con trai , nhớ tới con trai của khác.”
Nghe , đây chính là đàn ông đấy, con mới là nhớ tới những đứa con của .
Bạch San San là cực kỳ giỏi suy một ba, nếu Chu Hữu Tường con khác, cũng sẽ cần con trai của cô nữa, may mà cô thích , hơn nữa bản cũng tiền, mặc kệ đứa bé , cô đều thể sống cực kỳ hạnh phúc, cần giống vợ của , đợi chi trả chi phí nuôi dưỡng, nếu đưa, kéo đến cuối tháng hoặc ngày cuối cùng mới đưa, Long Quyên cũng bó tay, lẽ nào cô thể xin nghỉ để qua đây đòi tiền ?
“San San, bây giờ em ở nhà ở cữ, nếu nữa, tháng sẽ lương, vì thế định tiếp tục mời một giúp việc ban ngày chăm sóc em và con nhé?” Chu Hữu Tường bên mép giường hỏi.
“Mời giúp việc gì? Không ba em giữ Ôn ở bên ? Đưa tiền mời giúp việc cho Ôn, để qua đây là mà.” Bạch San San .
Chu Hữu Tường khó xử: “Để một đàn ông tới chăm em ở cữ lắm .”
“Anh nghĩ cái gì thế?” Bạch San San ngẩng đầu, cạn lời : “Em chỉ đó nghỉ ngơi, cần gì cho em cả, chỉ cần chăm con, nấu cơm cho em là , những cái khác cũng chẳng gì! Anh hỏi xem, nếu như đồng ý thì để tới đây, đồng ý thì chúng mời giúp việc .”