Trà, Bánh và Mật Ong
- Cập nhật
- 9 giờ trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Ngôn TìnhSEHiện ĐạiHọc BáNgọt
- Tác giả
- Đường Nâu
- Lượt xem
- 0
- Yêu thích
- 0
- Lượt theo dõi
- 0
- Trạng thái
- Đang phát hành
Linh là một cô gái trầm tính đến mức thường lầm tưởng rằng cô tồn tại trong lớp học . Mỗi ngày, cô lặng lẽ bước lớp, đúng chỗ, mở sách — chuyện với ai, kể cả với bạn cùng bàn.
Người vẫn thắc mắc:
“Sao con bé nhút nhát thế mà là lớp phó lao động nhỉ?”
đó cũng là lý do duy nhất khiến nhớ đến tên của Linh. Cô thành công việc giao: kiểm tra bàn ghế, trực nhật, ghi tên những ai vi phạm nề nếp. Không to tiếng, hạch sách — chỉ lặng lẽ .
Linh giỏi Văn. Những bài của cô luôn đạt điểm cao nhất lớp, sâu sắc và tinh tế. ít ai để ý điều đó. Với tất cả, cô chỉ là “cô lớp phó ít , luôn cúi đầu qua hành lang”.
Lớp học bình thường.
Đây là lớp chuyên, nơi tụ hội những học sinh xuất sắc từ khắp thành phố. Toán – Lý – Hóa – Văn – Anh… thiên tài nổi lên vô . Mỗi học sinh đều khả năng riêng, đôi khi khiến giáo viên cũng dè chừng.
Trong lớp học đầy áp lực , Linh càng thấy nhỏ bé. Cô ganh đua, phô trương — chỉ phần việc của và giữ cách với .
Ở phía cuối lớp, một nổi bật theo một cách khác — Trần Minh Hải. Hoạt bát, yêu thể thao, luôn rạng rỡ như ánh nắng giữa trưa. Cậu học Toán cực giỏi, trong những học sinh xuất sắc nhất lớp. Thầy cô đều kỳ vọng . chính sự nổi bật khiến dễ trở thành tâm điểm của những trò trêu chọc.
Ban đầu, chỉ trêu vui. dần dần, đó trở thành bắt nạt học đường:
“Ê Hải, giỏi quá thì lên mặt ?”
“Đồ chảnh!”
“May mà thầy ưu ái chứ cũng chẳng gì!”
Những xô đẩy nơi hành lang, những chiếc cặp đá văng, những câu ác ý… tất cả bầu khí quanh trở nên nặng nề.
Linh lặng bên khung cửa sổ, quan sát tất cả. Cô nhận điều mà ít để ý: ánh mắt buồn bã của Minh Hải khi trêu chọc, và cả nụ giả tạo mà cố gắng nở để che giấu nỗi buồn.
Trong lòng cô, một suy nghĩ vụt hiện:
"Con sống thật với chính . Cậu cần gượng như thế."
Linh , cô… chẳng thể giúp gì. Cảm giác bất lực và nhút nhát khiến cô bắt đầu tránh mặt Hải. Ngay cả khi ngang qua bàn cô gần cửa sổ lớp, cô cúi đầu xuống, nhắm mắt sách, tự nhủ rằng “chỉ cần quan sát từ xa là đủ”.
Hai con — một thu góc tối, một giữa ánh sáng nhưng vẫn chịu đựng bóng đen bạo lực học đường.
Cùng tồn tại trong một lớp học thiên tài.
tuyệt nhiên một chạm mắt.
Chưa một lời , một tương tác.
Và lẽ…
điều đó chỉ là khi định mệnh bắt đầu lên tiếng.