Trà, Bánh và Mật Ong - Chap 1: Lần đầu gặp gỡ
Cập nhật lúc: 2025-11-04 16:13:31
Lượt xem: 0
Sáng hôm , Kiều bước phòng học mới với đôi vai co vì lo lắng. Đây là lớp Chuyên 10A1, nơi quy tụ những học sinh giỏi, nổi bật trong từng môn, và hôm nay là ngày đầu tiên cả lớp gặp . Áp lực kịp xuất hiện, nhưng từng ánh mắt tò mò, từng cuốn sách dày cộp bàn khiến khí trở nên căng thẳng lạ thường.
Phòng học rộng, hai bên là các bàn xếp thành từng dãy gọn gàng, ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ lớn, lấp lánh những trang vở còn mới. Bảng đen vẫn còn lưu dấu phấn trắng từ hôm , và tiếng chân bước rộn rã của học sinh mới càng khiến khí thêm phần náo nhiệt. Một lớp chuyên, nơi quy tụ những thiên tài của các môn học, nơi ánh mắt đều soi xét lẫn , nơi từng câu , từng cử chỉ, cũng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.
Kiều rụt rè bước lớp, tay khẽ run khi kéo theo chiếc balo nặng trĩu. Cô chọn một bàn gần cuối, cạnh cửa sổ, nơi ánh nắng dịu dàng chiếu , nơi cô thể yên, ẩn khỏi những ánh mắt tò mò của các bạn xung quanh. Cô cúi đầu, mắt dán trang vở, cố trấn tĩnh để bộc lộ sự lo lắng.
Bên cạnh Kiều là một cô gái năng động, nụ rạng rỡ như mặt trời — Dương, bạn cùng bàn. Ngay khi Kiều xuống, Dương nghiêng , bắt chuyện:
“Cậu tên gì thế?”
Kiều ngập ngừng, giọng nhỏ như gió:
“…Kiều.”
“Tớ là Dương! Lớp phó kỷ luật nè! Mới lớp mà bỡ ngỡ gì cứ nhờ tớ nhé!”
“Ừ.”
Dương bắt đầu kể về lớp, về thầy cô, về những hoạt động mà Kiều . Cô nhanh, hồn nhiên, tràn đầy năng lượng, nhưng Kiều chỉ gật đầu, đôi lúc nhếch môi nhẹ, chỉ để cho qua chuyện. Cô vốn trầm tính, giỏi bắt chuyện, và hôm nay, thứ đều quá mới mẻ khiến cô càng giữ tách biệt.
Cô để ý thấy từng bạn trong lớp, ai cũng cá tính riêng. Có những học sinh to cao, mắt sáng và thần thái tự tin, bước lớp với nụ rộng; những trầm lặng, rụt rè như cô, lặng lẽ tìm cho một chỗ thích hợp. Không khí lớp náo nhiệt, chút căng thẳng của những ánh mắt dò xét lẫn . Đây là một lớp học của những thiên tài, nơi mà thành tích đều chú ý, nơi mỗi học sinh đều thể hiện , ít nhất là một chút.
Tiếng cửa bật mở, cả lớp về phía đó. Một con trai xuất hiện, tóc rối, nụ tươi sáng và dáng nhanh nhẹn. Tiếng , tiếng gọi rôm rả vang lên từ vài bạn nam phía :
“Đến kìa, cầu thủ của lớp!”
“Minh, chiều nay sân tiếp nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-banh-va-mat-ong/chap-1-lan-dau-gap-go.html.]
Cậu vẫy tay với những bạn quen, nụ rạng rỡ như ánh sáng đầu ngày. Cậu chính là Minh — năng động, thiện, thích chơi thể thao, đặc biệt là cầu lông. Dù , cũng là trêu chọc bởi các bạn nam khác, nhưng dường như vẫn giữ thái độ vui vẻ, để ý nhiều. Ngay từ phút đầu tiên bước lớp, Minh thu hút sự chú ý bởi nét hoạt bát, thiện, khiến khí lớp trở nên sống động hơn hẳn.
Minh đến bàn Kiều và Dương, nở nụ tươi:
“Chào hai bạn! Dương khỏe ? Còn bạn mới, tên gì nhỉ?”
Kiều khẽ đáp, giọng nhỏ đến mức nếu kỹ sẽ bỏ lỡ:
“Kiều.”
“Rất vui gặp Kiều nhé!” — Minh , giọng tươi sáng và tự nhiên.
Chưa kịp trò chuyện thêm, tiếng gọi từ bên ngoài sân vang lên:
“Minh! Nhanh lên! Cầu lông kìa!”
“Rồi! Đợi xíu!”
Minh chạy sân, hòa tiếng và những bước nhảy nhanh nhẹn. Quả cầu bay vun vút, những cú đ.á.n.h mạnh mẽ, nhanh nhẹn của khiến khí sôi động khắp sân. Kiều theo vài giây, chỉ dừng ở việc quan sát sự năng động , chú ý gì sâu hơn.
Dương nhún vai, trêu Kiều:
“Không xem ? Minh đ.á.n.h lắm đó!”
Kiều lắc đầu, rút sách Văn , lật từng trang, chìm những câu chữ. Văn học là nơi cô tìm thấy bình yên, nơi cô thể tách khỏi sự ồn ào, khỏi ánh mắt tò mò của lớp học. Những câu chuyện, những bài thơ, những nhân vật trong sách là bạn đồng hành đầu tiên của cô trong lớp chuyên xa lạ .
Cô để ý quan sát từng bạn xung quanh. Có những học sinh trò chuyện rôm rả, giới thiệu bản , nở nụ rạng rỡ; những bạn vẫn im, ánh mắt lo lắng, tìm chỗ ; những bạn nở nụ , nhưng ánh mắt lộ vẻ cảnh giác, dè dặt. Kiều nhận đây là một lớp học của những thiên tài, nơi mà ai cũng chứng tỏ , ít nhất là một chút.
Giờ chơi kết thúc. Tiếng bước chân, tiếng rộn rã hòa . Kiều vẫn im, tay lật từng trang sách, tham gia trò chuyện với bất cứ ai. Cô vẫn là một bóng lặng, bình yên và kín đáo. Cô lo lắng, tò mò, cố gắng thích nghi với khí mới. Và ở ngoài sân, Minh vẫn chạy nhảy, đùa, trở thành tâm điểm của lớp nhưng với Kiều, vẫn chỉ là một phần của khung cảnh năng động , để dấu ấn sâu sắc trong lòng cô.